Chương 7

"Vinh tiểu thư, chúng tôi hôm nay tới đây không có mục đích gì khác."

Không có mới là lạ, Yến Phi Trầm trông bộ dạng như thể anh ta hận không thể ăn cô, Vinh Hân Hân cảm thấy mình như đang đứng đống lửa, ngồi đống than.

Yến Thừa An là người thẳng thắn, anh lấy trong túi ra một tập tài liệu đẩy đến trước mặt cô.

Sau khi chỉ đọc phần đầu, Vinh Hân Hân đã đặt nó trở lại.

Cô ngẩng đầu nhìn Yến Thừa An.

"Tôi cảm thấy lời tôi nói lần trước rất rõ ràng, những thứ này tôi không cần, xin anh thu lại đi, Yến tiên sinh."

Yến Phi Trầm ở một bên cười lạnh:

"Chê ít?"

"Câm miệng! Lúc đến đây chú đã nói gì với cháu?"

Yến Thừa An lạnh lùng quát lớn một câu, Yến Phi Trầm sắc mặt mười phần không tốt ngậm miệng lại, nhưng nhìn cô với vẻ mặt tôi đây đoán trúng rồi.

Vinh Hân Hân không thể không nghi ngờ rằng ngay từ đầu cô ấy đã thích con người này vì cái gì, ngoại trừ khuôn mặt trên người không có điểm gì khiến cô ấy thích, theo ý cô ăn một trận đòn cũng đáng.

Vinh Hân Hân không nói lời nào, Yến Phi Trầm chỉ nghĩ rằng những gì hắn nói là đúng với suy nghĩ trong lòng cô, biểu tình rất gợi đòn.

Vinh Hân Hân chống lại sự thôi thúc đứng dậy và đánh anh ta, lựa chọn làm lơ sự tồn tại của anh ta, cô ấy nhìn Yến Thừa An, và đột nhiên có một ý tưởng trong lòng.

Ý tưởng kia mới xuất hiện, chính cô cũng bị kinh hãi nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, đó có thể là khát vọng không thể giải thích được trong lòng cô.

Trên hàng mi hơi run rẩy tựa hồ có một tia nước lấp lánh, cô gái có chút cố chấp và không chịu thua nhìn chính mình, bản thân Vinh Hân Hân cũng không biết bộ dạng của cô lúc này kinh diễm đến cỡ nào.

Ngoại hình của cô vốn đã xuất chúng, thân thể tuổi trẻ lại toát ra sức quyến rũ vô hạn, ngay cả một người đã quen với người đẹp như Yến Thừa An cũng không nhịn được nhìn cô thêm vài lần.

Như là đang tức giận, trên má nổi lên một vệt hồng nhạt, đôi môi đỏ mọng khẽ run, Yến Thừa An khẽ mím môi.

“Vinh tiểu thư có ý kiến, chúng ta có thể nói tiếp.”

"Không cần."

Vinh Hân Hân ngắt lời anh ta.

"Tôi không cần những thứ này, tôi đã nói ngay từ đầu, tôi chỉ muốn anh ta nhận ra mình đã làm việc ngu ngốc gì."

Không khách sáo chút nào, Yến Phi Trầm lập tức lườm cô, nhưng Vinh Hân Hân bây giờ không quan tâm chút nào, cũng không sợ anh ta.

"Còn có những thứ này, xin cầm về."

Vinh Hân Hân liếc nhìn vài chiếc túi xách rồi quay đi, tuy gia cảnh bình thường nhưng cô không bao giờ thiếu tiền tiêu vặt.

Sau khi vào đại học, cô ấy không bao giờ xin gia đình một xu nào, ngay cả gia đình cô ấy cũng không biết chuyện này, ở thành phố Du, tấc đất tấc vàng, cô đã mua một căn hộ hai phòng ngủ bằng tiền nhuận bút của mình, đó là nơi cô ấy ở bây giờ.

Vì vậy, thực sự, Vinh Hân Hân không phải là loại phụ nữ nhìn thấy tiền không thể đi được

Yến Phi Trầm hoàn toàn không để lời của cô ở trong lòng, không có người phụ nữ nào không thích xe hơi, nhà cửa và túi xách, anh ấy đã nhìn thấy rất nhiều, bây giờ nói như vậy là lấy lùi làm tiến.

Nếu Vinh Hân Hân biết rằng anh ta nghĩ như vậy về mình, thật sự sẽ không nhịn được mà lấy túi đập lên đầu anh ta.

Đã nói rõ thái độ của mình, ở lại đây nữa cũng vô nghĩa, vừa định đứng dậy, cô đã nghe thấy giọng nói của Yến Thừa An.

"Xin chờ một chút."

Ma xui quỷ khiến Vinh Hân Hân không thể bước thêm một bước nào, cô cố gắng hết sức để giữ cho mình bình tĩnh và xoay người.

"Anh Yến, còn việc gì nữa à?"

Yến Thừa An không biết có phải cảm thấy nóng hay không, kéo cà vạt quanh cổ áo.

Yến Thừa An mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm và khuôn mặt điển trai, tuy rằng biểu cảm hơi quá nhạt, nhưng chính con người như vậy và những hành động vô thức của anh lại càng thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong đầu Vinh Hân Hân vang lên tiếng ong ong, giống như có một luồng điện nóng từ trán xông thẳng lên, tiếng tim đập lớn đến mức có thể làm người ta điếc tai.

Để tránh làm bản thân mất mặt, bàn tay ở phía sau hung hăng véo vào phần da thịt mềm mại ở eo, cảm giác đau đớn lan truyền mới làm cô tỉnh táo hơn chút, không đến mức mất bình tĩnh trước mặt người khác.