Chương 15: Motor

Biên tập: Cát

Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Lucifer

Dường như anh rất thích nhéo cổ tay người khác

***

Giọng điệu của Trịnh Lam không nặng nhưng Bùi Yến biết tâm trạng hiện tại của cậu không tốt.

"Xin lỗi." Bùi Yến đặt tay lên đầu Trịnh Lam, chậm rãi vuốt: "Tôi không biết sẽ như vậy."

Trịnh Lam lắc đầu, sợ Bùi Yến tự trách nên cậu ngẩng mặt nhìn anh, miễn cưỡng cười: "Đã qua rồi."

"Đừng cười." Bùi Yến xoa nắn mặt cậu, cau mày nói: "Em còn cười được à."

"Vậy anh muốn thế nào?" Trịnh Lam cũng là lần đầu thấy người khuyên bảo thế này.

"Khó chịu thì phải có dáng vẻ của người khó chịu." Bùi Yến nắm cằm cậu.

Sau khi nghe anh nói vậy, Trịnh Lam ồ một tiếng thật dài rồi từ từ cúi đầu xuống.

Rượu không uống, người cũng không buồn ngủ, đang tỉnh táo nhưng cậu lại tâm sự với một người mới quen mấy tháng.

Bắt đầu từ khi biết mình thích con trai, Trịnh Lam rất tủi thân. Cậu biết trên thế giới có rất nhiều người không thể chấp nhận chuyện này, nhưng cậu không làm gì sai.

"Vừa nãy Cindy hỏi em có nghe thấy không, có muốn đi không? Vừa vặn có thể giải sầu." Bùi Yến hỏi.

"Chỉ cần không chơi thuốc thì có thể." Trịnh Lam ngẩng đầu đúng đắn nói.

Bùi Yến bị cậu chọc cười, dựa vào ghế rồi dùng một tay gõ gõ trên bàn. Thấy Trịnh Lam sắp đỏ mặt mới cúi người thì thầm: "Sao em lại đáng yêu như thế?"

Trịnh Lam ngẩn người, Bùi Yến cố ý hạ giọng khàn khàn, cậu vừa nghe được máu đã xông thẳng về phía đỉnh đầu, chỉ có thể nhịn.

Nửa sau bữa ăn cậu đều thất thần, chờ đến lúc Bùi Yến đứng lên thu dọn đồ đạc, Trịnh Lam mới hỏi: "Xe có mấy bánh?"

Thấy Bùi Yến không kịp phản ứng, Trịnh Lam mới giải thích: "Xe anh có hai bánh hay bốn bánh?"

Bùi Yến cười đến mức suýt làm rớt cái đĩa trên tay, Trịnh Lam mờ mịt gãi đầu: "Buồn cười vậy sao?"

Xe là xe hai bánh.

Ngày đó sắp đi Bùi Yến mới nói với cậu.

Bởi vì đã đến mùa đông, nhiệt độ ngoài trời xuống gần không độ, Bùi Yến còn cố ý dặn cậu mặc dày một chút.

Đám người chơi motor còn muốn lên núi tắm suối nước nóng. Bùi Yến hỏi Trịnh Lam có muốn đi hay không, Trịnh Lam nghĩ đã đi thì cứ đi chơi cùng một chỗ nên đã đồng ý.

Thế là cậu sắp xếp đồ muốn mang theo vào một cái balo, mặc một chiếc jacket dày.

Xế chiều Bùi Yến tới đón cậu, bảo cậu chờ trước cổng trường.

Trịnh Lam chưa từng nhìn thấy xe của Bùi Yến, cậu nhìn quanh ngoài cổng trường một vòng thì thấy anh chỉ mặc một chiếc áo len, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, bên ngoài đội mũ len, đang dựa vào một chiếc McLaren, cúi đầu hút thuốc.

Bùi Yến không thấy cậu, một tay anh kẹp điếu thuốc, một tay khác cầm điện thoại, tư thế rất tùy ý.

Trịnh Lam đi từ cổng trường đến bên đường thì thấy ba bốn cô gái đang chụp lén anh.

"Không lạnh sao?" Trịnh Lam hỏi.

Bùi Yến ngẩng đầu cười: "Đang chờ em, áo khoác để trong xe."

"Vậy mau lên xe." Trịnh Lam thúc giục, đẩy vai anh. Mới đứng bên cạnh Bùi Yến một giây mà Trịnh Lam đã cảm thấy mình sắp bị ánh mắt của mấy người bên cạnh nhìn xuyên.

Đi tới đuôi xe, Bùi Yến xoay người đưa tay đẩy người qua, cầm điếu thuốc ra xa nói: "Em ngồi ghế phụ".

Bùi Yến đi tới thùng rác bên đường vứt điếu thuốc đi. Trịnh Lam lên xe trước, thắt chặt dây an toàn lại xác nhận mấy lần, Bùi Yến đành phải cam đoan với cậu: "Tôi sẽ không chạy quá tốc độ."

"Không phải nói là đi xe hai bánh à? Sao lại đổi rồi?" Trịnh Lam hỏi.

"Vẫn là xe hai bánh." Bùi Yến cong khóe môi, đạp chân ga.

Xe thể thao như sóng âm xé mở một đầu đường cái, cảnh đường phố bị bỏ lại sau lưng. Một lát sau Trịnh Lam mới thích ứng được với tốc độ này, dần bình tĩnh lại.

Hôm nay thời tiết rất tốt, thậm chí còn có nắng ấm, bầu trời trong xanh như được tẩy rửa.

Khi xe rời thành phố, các tòa nhà hai bên dần giảm bớt thay bằng những mảng cỏ lớn và làng mạc.

Cuối cùng họ dừng lại ở một trang viên.

Trịnh Lam đeo túi xách xuống xe, cậu chỉ mở một khe cửa sổ mà tóc vẫn bị thổi rối tung. Trịnh Lam dùng tay ép cũng không xẹp xuống.

Bùi Yến ném chìa khóa xe ném cho người giữ xe, cầm áo khoác của mình rồi đi tới vỗ một cái lên tóc Trịnh Lam nói: "Không sao, vẫn rất đẹp trai."

Trong đại sảnh có một nhóm người đang đứng, cả nam lẫn nữ đều trạc tuổi họ.

Hai người vừa mới đi vào, có người hô: "Cyril?"

Bùi Yến khoác vai Trịnh Lam rồi mới tiến lên chào hỏi, gọi tên từng người một, có nắm tay có ôm.

Trong đó còn có Hướng Tùng Dương. Khi nhìn thấy Trịnh Lam, hắn lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc, cầm tay cậu lắc nhiệt tình, không tin nói: "Bùi Yến lại có thể đưa cậu tới đây, cậu còn nhớ tôi không?"

"Đương nhiên là nhớ rồi." Tay Trịnh Lam bị hắn bóp khó chịu, nhưng cũng không tiện tránh ra: "Rất vui khi gặp lại anh."

"Tôi cũng rất vui, hôm nay nói thế nào Bùi Yến cũng không đồng ý để tôi ngồi xe anh ấy. Hóa ra là để đưa cậu đến." Hướng Tùng Dương dùng cùi chỏ đυ.ng đυ.ng Bùi Yến: "Tôi tha cho cậu lần này."

Lúc này Bùi Yến mới quay đầu, hừ nhẹ một tiếng, nắm lấy cổ tay Trịnh Lam rồi nói với Hướng Tùng Dương: "Bỏ tay ra."

"Được được được!" Hướng Tùng Dương lập tức giơ hai tay lên đứng ra xa: "Là do em đường đột."

Cindy cầm một đống thẻ phòng đi tới, hỏi Trịnh Lam trước: "Cậu và Cyril ở cùng nhau, được chứ?"

"Được." Trịnh Lam nhận lấy thẻ phòng.

Đợi đến khi mọi người đều chia xong phòng và đi lên lầu, Bùi Yến mới tự nhiên buông lỏng tay Trịnh Lam ra.

Trịnh Lam cảm thấy dường như anh rất thích nhéo cổ tay người khác.

Căn phòng là một phòng đôi phổ thông, có hai giường đặt song song, cách nhau một khe hở nhỏ.

Bên cạnh có một cửa sổ lớn, vừa liếc mắt ra ngoài là có thể thấy màu xanh thẳm của núi rừng.

Trịnh Lam đeo túi xách đứng nhìn, Bùi Yến đi tới, đưa tay chống bên cạnh cậu hỏi: "Em muốn giường bên trong hay bên ngoài?"

"Vậy em ở gần cửa sổ đi." Trịnh Lam không khách khí lựa chọn.

"Cũng được." Bùi Yến nhìn xuống dưới: "Gần cửa sổ có máy sưởi, ban đêm không sợ lạnh."

Nói đến chuyện có lạnh hay không, Trịnh Lam đúng là cảm thấy Bùi Yến hơi lợi hại.

Áo khoác trong tay anh cũng không dày, làm sao có thể chịu được?

Trịnh Lam thuận miệng nói một câu: "Nếu mặc như anh chắc em đã chết cóng rồi."

Bùi Yến nhìn cậu một hồi như thể đang nghĩ đến chuyện gì khác, cuối cùng chỉ nói: "Tôi thể nóng."

Trời tối rất nhanh, đợi đến khi mọi người sắp xếp xong hành lý đi xuống lầu, đèn đường bên ngoài đều đã sáng lên.

Đi một vòng ra sân sau trang viên, Trịnh Lam nhìn thấy một dãy xe máy phân khối lớn. Mỗi cái đều được vẽ tùy ý, đang giương nanh múa vuốt.

"Em có nhìn ra cái nào là của tôi không?" Bùi Yến hỏi.

"Ừm..." Trịnh Lam quét mắt nhìn một vòng, chỉ cái màu đen: "Cái này?"

"Không phải, cái này là của Cindy."

"A?" Trịnh Lam kinh ngạc.

"Đoán lại." Bùi Yến khoanh tay.

"Kia..." Trịnh Lam bỗng nhiên thay đổi mạch suy nghĩ: "Chẳng lẽ là cái màu hồng kia?"

"Em đang đùa tôi hả?" Bùi Yến nâng tay khoác lên vai cậu, tay kia tùy ý buông thõng: "Kia là xe của Hướng Tùng Dương. Bây giờ tôi bắt đầu hoài nghi rốt cuộc trong lòng em tôi có hình tượng gì?"

"Cái đầu tiên em đoán là đen tuyền." Trịnh Lam nhỏ giọng thầm thì.

"Ở đằng kia, cái nổi bật nhất." Bùi Yến chỉ về phía sau.

Trịnh Lam nhìn theo tay anh, quả nhiên có một chiếc xe đặc biệt dễ thấy.

Toàn thân mạ một lớp màu phim, nhìn từ các góc độ khác nhau sẽ có màu sắc và độ bóng khác nhau.

"Thật sự rất đẹp." Trịnh Lam chân thành gật đầu: "Xe này càng nhìn càng thấy giống anh."

"Dám ngồi không?" Bùi Yến cười hỏi: "Ban đêm dám ngồi không?"

"Có gì mà không dám? Anh dám lái, em dám ngồi." Mặc dù Trịnh Lam không chơi những thứ này nhưng không có nghĩa là cậu nhát gan.

"Lời này nghe giống như tôi mới là người không dám." Bùi Yến vò tóc cậu một hồi: "Em muốn ngồi cũng được, nhưng tôi sẽ không mang em đi đua cùng bọn họ."

Bùi Yến đưa tay nhìn đồng hồ nói: "Còn bốn mươi mấy phút nữa đám người kia mới đến, lên không?"

"Bây giờ sao?" Trịnh Lam giật mình.

"Bây giờ." Nói xong Bùi Yến lôi kéo cậu chạy về phía chiếc xe.

Có người trong trang viên mang hai cái mũ bảo hiểm to chạy tới, đều là màu đen tuyền. Bùi Yến cầm một cái đội lên đầu hỏi: "Em muốn đội không?"

Trịnh Lam sờ hai bên quai mũ, lắc đầu.

Bùi Yến đặt mũ trong tay mình lên ghế ngồi phía trước, tiếp nhận quai mũ trong tay cậu. Anh điều chỉnh lại độ căng, cài dây lại, đóng kính chắn gió lại, chuẩn bị kỹ càng.

Toàn bộ đầu đều bị bao lại chặt chẽ. Lúc đầu Trịnh Lam không quá thoải mái, thậm chí có chút chóng mặt, còn phải để Bùi Yến dắt mới có thể tìm được cách lên xe.

"Không phải gan rất lớn sao?" Bùi Yến cười.

Trịnh Lam cũng cảm thấy hơi mất mặt, dứt khoát không nói lời nào.

"Lát nữa nhất định phải ôm chặt tôi." Bùi Yến vòng tay cậu lên thắt lưng mình: "Đừng cậy mạnh, chuyện này không đùa được."

Giọng điệu anh nhàn nhạt nghe có vẻ rất nghiêm túc.

"Biết rồi ạ." Trịnh Lam vừa nói vừa ôm sát Bùi Yến.

Chẳng những ôm chặt mà còn nắm lấy.

Bùi Yến không mặc nhiều quần áo, Trịnh Lam vừa dùng lực liền nắm đến cùng. Cơ bắp hai bên eo anh căng đầy giống như hòn đá che chở ấm áp.

"Nắm chắc." Bùi Yến nghiêng đầu nói một tiếng, giây sau, chiếc xe như một mũi tên lao ra ngoài.