Chương 27: Lam Lam

Một ngày hỗn loạn và vội vã trôi qua, một cơn mưa xối xả khác ập đến.

Trịnh Lam vừa thu dọn đồ đạc vừa nhìn ra phía cửa sổ, bầu trời đã tối sầm. Cậu lo lắng chuyến bay sẽ bị hoãn lại, trên đường đi sẽ rất lâu.

Trong lúc Trịnh Lam đang buồn phiền, Bùi Yến lại vô cùng vui vẻ, anh mang theo một chiếc áo khoác dày, đi dép lê về phía Trịnh Lam, phủ chiếc áo lên người cậu, kéo khóa lại.

"Sao em cứ như trẻ con thế này?"

Trịnh Lam không nói gì, dụi dụi vào ngực anh.

Hai người đón Bách Hạo ở cổng trường. Xe lướt qua trước mặt, Bách Hạo ngẩng đầu lên nhưng không chú ý, vẫn nhìn chằm chằm vào nơi xa xôi nào đó.

Khi Bùi Yến lùi xe lại, Trịnh Lam mới ấn mở cửa sổ, hắn mới ngạc nhiên gọi: "Anh."

Bóng dáng Bùi Yến ở phía sau Trịnh Lam lộ ra, giọng nói của Bách Hạo thay đổi: "Anh...Các anh..."

Trịnh Lam bị hắn làm ©ôи ŧɧịt̠ cười, cậu cầm chiếc ô từ tay Bùi Yến, bước xuống xe, giúp Bách Hạo thu dọn hành lý.

Bọn họ đứng sau cốp xe, Bách Hạo vẫn ôm một chiếc vali đứng một bên, nhìn về phía trước, nhỏ giọng hỏi Trịnh Lam: "Quan hệ của hai người bây giờ là gì?"

Trịnh Lam không trả lời, cười cười vỗ vai hắn, xoay người cầm chiếc ô đi.

Sau lưng truyền đến một tiếng cạch, cốp sau được đóng lại.

Bách Hạo tung tăng chạy đến ngồi vào ghế sau, Trịnh Lam cũng vừa ngồi vào ghế phụ, đang tìm chốt đai an toàn, Bùi Yến nhanh chóng cầm tay cậu, đóng chốt lại, tiếng cách vang lên thanh thúy.

Bách Hạo đột nhiên ho khan, Bùi Yến nhéo nhéo tay Trịnh Lam, nhìn cậu cười.

Vé của Bùi Yến không mua cùng Trịnh Lam nên không ở gần chỗ của cậu và Bách Hạo. Anh muốn đổi vé nhưng cuối năm rồi, người về nước rất đông, không thể đổi được. Bùi Yến đành phải cô đơn đi đến khoang của mình, trước khi đi còn giả vờ có chuyện muốn nói với Trịnh Lam, ném Bách Hạo qua một bên, sau đó nắm tay cậu kéo vào một góc hẻo lánh ở sân bay, nhìn xung quanh rồi hôn cậu.

Bùi Yến giữ gáy, thỉnh thoảng xoa tóc của cậu. Trịnh Lam níu cổ áo len của anh, hơi ngửa mặt lên.

Họ ở Palo Alto, trao nhau chiếc hôn cuối cùng trong năm tay.

Lúc lên máy bay, Bách Hạo và Trịnh Lam ngồi cạnh nhau, trước khi máy bay cất cánh, Trịnh Lam vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, Bách Hạo lắc lắc tay cậu, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu nói: "Mày thành thật nói mau."

Trịnh Lam không muốn giấu hắn nên giản lược một đoạn ngắn, bình thản kể lại chuyện đó.

Nghe đến đoạn Bùi Yến chặn cậu ở nhà vệ sinh của quán bar. Bách Hạo dùng một tay che miệng mình, tay kia tựa vào tay vịn ghế ngồi, lắc đầu liên tục, sau đó phấn khích nói: "Hai người... hai người... thực sự là!"

Trịnh Lam bị hắn chọc cười.

"Mày hỏi nhà Bùi Yến ở đâu chưa? Hai người gặp mặt thế nào trong kỳ nghỉ đông thế?" Bách Hạo hỏi.

Hắn còn chưa biết chuyện gia đình của Trịnh Lam, nhưng lời này làm cậu tỉnh táo lại.

Đúng rồi, bọn họ đang về nước mà.

Thấy Trịnh Lam không trả lời, Bách Hạo liền hiểu bọn họ không cùng quê, an ủi: "Kỳ nghỉ cũng không dài lắm, đều là người lớn cả, xa một chút cũng không sao, được ăn tết ở nhà là vui rồi."

Trịnh Lam khó khăn nhìn sang Bách Hạo, nói: "Gia đình tao phản đối..."

Đoạn sau cậu không nói hết nhưng Bách Hạo cũng hiểu.

"À, người nhà mày đã biết chuyện rồi sao?" Bách Hạo không nghĩ Trịnh Lam có dũng khí này.

Mặc dù hắn là phú nhị đại, từ nhỏ lớn lên cùng bố mẹ, bạn bè cùng trang lứa quen rất nhiều, tất cả mọi người đều hiểu chuyện này là thế nào, cho nên Bách Hạo hiếm khi gặp phải chuyện giống như Trịnh Lam.

Đừng nói là trưởng bối, ngay cả hắn lúc mới biết chuyện cũng bị bất ngờ.

Dù sao cũng là điều mà hắn chưa từng tiếp xúc trước đó, con người ta luôn sợ hãi trước những điều chưa biết và không kiểm soát được.

Bách Hạo cảm thấy Trịnh Lam hơi bị đè nén, cần một người lắng nghe cậu nói, thế là yên tâm trở thành một người lắng nghe đáng tin cậy.

"Lúc nào bà ngoại đến ạ?" Trịnh Lam hỏi.

Lúc này Tống Mỹ Thanh mới ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Đã cho người đi đón rồi."

Trịnh Lam không hỏi thêm gì nữa, quay người đi ra ngoài.

Về đến phòng, cậu tắm và thay một bộ quần áo sạch sau đó mới ngồi lên giường tìm cách liên lạc với Cố Chi.

Cậu và Cố Chi có một khoảng thời gian học chung, không thân thiết nhưng cũng có thể nói chuyện được.

Trịnh Lam suy nghĩ một lúc, chưa kịp hỏi gì, Cố Chi đã nhắn cho cậu một tin Wechat.

Cố Chi: Những gì cậu đang nghĩ là đúng.

Lúc Trịnh Lam đẩy cửa vào nhìn cô vài giây, cô đã hiểu rõ ràng ý nghĩ trong đầu cậu.

Cố Chi: Xin lỗi cậu, tôi chỉ muốn ứng phó người trong nhà, nhưng mẹ cậu cũng rất khó đối phó.

Trịnh Lam: Ừm.

Cố Chi: Vậy nên chúng ta cùng nhau diễn kịch được không?

Trịnh Lam nói trước với cô: Tôi đã có bạn trai rồi.

Cố Chi: Ừm... điều này đúng là không tiện lắm nhỉ, cậu tìm một cơ hội từ chối đi, tôi không để ý đâu.

Trịnh Lam: Cảm ơn cậu đã hiểu.

Cậu tắt điện thoại, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Trong lòng cậu biết, cách Cố Chi nói là phương pháp tốt để trì hoãn, nhưng cậu vĩnh viễn sẽ không làm như thế.

Không tự vượt qua cảnh này, cậu không thể nói cho Bùi Yến được.

Yêu đương với cậu, sao có thể để anh chịu thiệt thòi được?

Đến giờ ăn tối, Trịnh Lam nghe thấy âm thanh từ phía cầu thang, theo lễ phép cậu cũng ra ngoài. Cậu đi phía sau Cố Chi, hai người bị tụt lại phía sau cùng.

Cố Chi tùy ý nói chuyện với cậu về trường học, dù Trịnh Lam không chủ động nói chuyện nhưng vẫn lịch sự trả lời cô.

Vừa ngồi vào bàn ăn, phía trước cửa truyền đến âm thanh của ô tô.

Chắc là bà ngoại đến, Trịnh Lam bước ra ngoài chờ đón.

Từ cửa sau, một bà lão được đỡ xuống.

Mới chỉ một học kỳ không gặp mà Trịnh Lam cảm thấy bà ngoại đã già đi rất nhiều.

Bà cụ đã hơn tám mươi tuổi, cơ thể vốn như cây khô, có bệnh trong người, nên lại nhẹ như một tờ giấy mỏng.

Trịnh Lam đau lòng bước lên nắm bàn tay khô gầy của bà ngoại, bà nhìn thấy cháu trai thì rất vui vẻ, nụ cười hằn từng vết trên khuôn mặt.

"Bà ngoại, con về rồi." Lúc mở miệng nói chuyện, Trịnh Lam chợt cảm thấy l*иg ngực mình chua xót.

"Về là tốt rồi." Bà ngoại một mực nắm tay cậu, quãng đường vào nhà chỉ mấy mét nhưng hai bà cháu đi rất lâu.

Trên bàn ăn, Trịnh Lam ngồi bên cạnh bà ngoại, gắp đồ cho bà, đáng tiếc bà cụ không ăn được bao nhiêu, cuối cùng đều vào bát của Trịnh Lam.

Tống Mỹ Thanh vô tình cố ý nhắc nhở Trịnh Lam quan têm đến Cố Chi, ý gì cậu đều hiểu, chỉ là bà ngoại đang ở bên, nên cậu không muốn nói thẳng.

Sau bữa ăn, Tống Mỹ Thanh để Trịnh Lam dẫn Cố Chi đi dạo chung quanh, Trịnh Lam thì chỉ muốn ở cạnh bà ngoại, trong lúc vô tình thể hiện sự bất mãn.

Nghĩ thầm nhà con con còn chưa quen, sao có thể dẫn người đi dạo.

Cậu nhìn về phía bà ngoại, không ngờ bà cụ lại đồng ý, nói: "Bà và mẹ của con có chuyện muốn nói."

Trịnh Lam đành phải đi dạo cùng Cố Chi. Hai người tìm một chiếc ghế xích đu ở trong vườn hoa để ngồi xuống, nhưng là mỗi người một đầu, cách nhau một khoảng lớn.

"Tôi biết cậu không thích con gái nhưng biểu hiện này của cậu làm tôi cảm thấy mình như quỷ nữ khiến người lánh xa." Cố Chi chống cằm nói.

Trịnh Lam bị chọc cười, nói xin lỗi cô: "Tôi không có kinh nghiệm ở chung với con gái lắm, ngoài ra, tôi sợ bạn trai tôi..."

"Đi đi, cậu không cần lúc nào cũng nhắc nhở tôi mình đã có bạn trai..." Cố Chi khoát khoát tay, sau một hồi im lặng, đột nhiên hỏi: "Bạn trai cậu đẹp trai không? Sao cậu lại thích anh ta?"

"Chẳng nhẽ anh ấy phải đẹp trai tôi mới thích hay sao?" Trịnh Lam hỏi.

"Dù sao thì tôi là như thế." Chu Ý Nhánh nhìn Trịnh Lam từ trên xuống dưới: "Nếu cậu không đẹp trai, tôi cũng không muốn cậu giả làm bạn trai tôi đâu, nhỡ sau này lộ ra, làm sao tôi tìm được mấy anh đep trai nữa."

"Đẹp lắm." Thấy thái độ của Cố Chi thoải mái, Trịnh Lam cũng thả lỏng hơn: "Bạn trai tôi rất đẹp trai... Là kiểu..."

Cậu muốn tìm một từ để miêu tả Bùi Yến nhưng không thể tìm được, trong đầu cậu lúc này chỉ toàn gương mặt anh.

"Chính là rất đẹp trai." Trịnh Lam đành phải nói như thế.

Cố Chi thế mà lại hiểu, vỗ bả vai Trịnh Lam, "Được rồi, mặt cậu cũng đẹp trai mà."

Cái này thì có liên quan gì...

Trịnh Lam lấy tay ôm trán.

Không ngờ lúc này Bùi Yến lại nhắn tin đến, hỏi cậu có thể gọi video không.

Trịnh Lam nhìn chung quanh, trong vườn hoa chỉ có cậu và Cố Chi, những người khác mang ý tác hợp cũng sẽ không đến làm phiền, hiện tại là cơ hội tốt nhất.

Thế là Trịnh Lam trực tiếp gọi video cho Bùi Yến, âm thanh chờ máy vang lên, cậu nói với Cố Chi: "Tôi muốn gọi video với bạn trai."

Cố Chi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cậu, cảm thấy nếu mình đang nhai đồ ăn thì nhất định sẽ bị nghẹn chết.

"Cậu gọi đi." Lúc cô nói vừa vặn là lúc điện thoại được kết nối: "Các người gay được đấy."

Trịnh Lam cười cười xin lỗi.

m thanh mệt mỏi của Bùi Yến truyền ra từ điện thoại: "Cục cưng..."

Cố Chi nghe xong, đôi mắt mở lớn.

Tiếng gọi cục cưng này là gọi Trịnh Lam, cô thế mà lại có hơi ghen tị.

"Vâng, anh về đến nhà rồi à?" Trịnh Lam hỏi.

Cậu ngồi ở một đầu xích đu, mặt hướng về phía Cố Chi, camera hướng vào bản thân, Bùi Yến không nhìn thấy cô.

"Anh vừa về tới nhà." chắc là Bùi Yến nằm trên ghế salon, tóc bị chen lấn lộn xộn: "Anh mệt quá."

"Vậy anh mau đi tắm rồi nghỉ ngơi đi." Trịnh Lam đau lòng, giọng nói nhẹ hơn bình thường mấy phần, nghe được câu này, lông mày cô khẽ nhếch lên.

"Ừm... muốn ôm em ngủ." Bùi Yến cố ý làm nũng với cậu.

Cố Chi không cắt ngang, ở bên cạnh ho khan mấy tiếng, Bùi Yến nhíu mày trong nháy mắt.

"Đây là bạn của em." Trịnh Lam đành phải đưa ống kính về phía Cố Chi: "Hôm nay trong nhà có tiệc."

"Chào anh." Cố Chi kiên trì chào hỏi, nhìn người đối diện, ngạc nhiên gọi: "Anh?"

"Ai?" Trịnh Lam ngơ người, lại gần nhìn, đây là Bùi Yến mà.

"Ai là anh cậu?"

"Bùi Yến đó." Cố Chi chỉ màn hình: "Là con trai ruột của chị họ dì Ba tôi."

Trịnh Lam không hiểu sắp xếp họ hàng của Cố Chi lắm. Ngược lại Cố Chi lại nói chuyện với Bùi Yến.

Lúc Trịnh Lam lại gần, Bùi Yến trong màn hình khoát khoát tay, nói với Cố Chi: "Em lui ra xa một chút, để anh với chị dâu em đang nói chuyện."

Trịnh Lam nghe xong xưng hô này, trừng mắt nhìn Bùi Yến.

"Anh nói sai, là anh dâu." Bùi Yến lập tức sửa lại.

Cố Chi thức thời lùi ra xa, Bùi Yến lại hỏi tại sao Cố Chi lại ở đây, Trịnh Lam không biết nên nói với anh thế nào, bèn nói: "Đi cùng người lớn trong nhà đến chơi."

Bùi Yến chớp mắt hai lần, nhìn chằm chằm Trịnh Lam, không phản ứng gì.

Trịnh Lam chột dạ, cậu còn tưởng Bùi Yến nhìn ra được gì, đang muốn nói thì Bùi Yến dụi dụi mắt.

"Anh mau đi nghỉ đi." Trịnh Lam giục anh: "Mắt anh đỏ lên rồi kìa."

Bùi Yến đưa điện thoại gần hơn một chút, nhìn thấy rõ cả lông mi.

Anh ủ rũ cụp mắt khiến Trịnh Lam không thể không nghĩ đến buổi tối trong phòng ngủ trước hôm họ về nước.

"Lam Lam..." Bùi Yến gọi cậu một tiếng, giọng nói từ loa trong truyền đến mang theo một luồng điện khiến người tê dại.

Trịnh Lam chờ anh một lúc mà cũng không nghe được đoạn phía sau.

Giống như chứng tỏ quyết tâm của mình, Bùi Yến không đầu không đuôi nói: "Chúng ta sẽ mãi ở bên cạnh nhau."