Chương 40

29/10/2021

Fanpage: Bản dịch 0 đồng

Editor: Autumnnolove

---

Mọi người chơi đến hơn 10 giờ một chút liền giải tán.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Ninh dậy sớm để chạy bộ, thuận tiện nấu hai nồi cháo lớn. Lục Tuân cũng dậy sớm, hai người cùng nhau ra ngoài chạy vài vòng.

Chủ đề kỳ một là trải nghiệm ruộng vườn thôn dã, hôm nay cũng là ngày cuối cùng, tổ tiết mục không có bắt các khách mời phải tự lao động kiếm tiền ăn cơm. Trọng điểm hôm nay chính là vui chơi và thư giãn, bởi vậy mà ngoài cháo Lạc Ninh nấu, tổ đạo diễn còn cung cấp thêm bánh bao.

Mọi người uống cháo, một đám lại lần nữa bị kinh diễm, các thực tập sinh thì liên tục khen uống ngon, cũng cảm ơn Lạc Ninh. Đáng tiếc mỗi người chỉ được một chén, bằng không đám người Lạc Trạch Vũ cảm thấy bọn họ có thể uống thêm 5 chén nữa.

Ăn xong bữa sáng, cả đoàn ngồi lên mấy chiếc xe buýt, xuất phát đến nông trang của Ngô gia. Bên cạnh nông trang có một ngọn núi, trên đó nuôi thả gà, heo và dê. Phía dưới là đồng ruộng trồng cây ăn quả cùng rau củ các loại, mặt sau còn có một cái ao lớn để câu cá.

Bữa trưa cùng bữa tối đều dùng nguyên liệu nấu ăn từ nông trang, nhưng vẫn yêu cầu mỗi đội tự động thủ thu thập cùng nấu nướng. Để tăng tính thú vị cho chương trình, Lạc Ninh đề nghị các thực tập sinh cùng nhau làm cơm trưa và cơm tối. Vì thế mọi người liền phân công hợp tác, Ngô Hồng Nghĩa lôi kéo Lục Tuân cùng một ít thực tập sinh lên núi bắt heo, gà và nhặt trứng gà. Vương Tiểu Huệ thì dẫn Lạc Ninh cùng Tô Thanh Lam đi hái trái cây. Bạc Tương Tương không muốn bị Lạc Ninh cướp nổi bật nữa, phát hiện phía sau có một cái áo lớn, liền có chủ ý. Tìm người Ngô gia mượn cần câu, sau đó rủ mấy người còn lại đi câu cá.

Ngụy Diệu bình thường không có việc gì cũng sẽ cùng bạn bè đi câu cá, ngày hôm qua Lạc Ninh dặn hắn đứng tới gần ao hồ sông suối, hắn không hề nhớ tới, bị Bạc Tương Tương năn nỉ mãi, hắn liền đi theo nhóm này.

[ Tôi nhớ rõ hôm qua Ninh bảo nói Ngụy lão sư đừng có đi gần ao hồ sông suối, sao bây giờ còn đi a! ]

[ Chắc chắn Ngụy lão sư quên rồi. ]

[ Bạc Tương Tương cũng nghe được mà, cô ta còn gọi Ngụy lão sư đi cùng. ]

[ Quả Chanh mấy người có phải bị điên hay không? Lạc Ninh nói Ngụy lão sư không thể đi mấy chỗ có nước, sẽ bị rơi xuống, là chắc chắn rơi xuống sao? Tôi chi cảm thấy đó là lời nói vô căn cứ ]

[ Lời cô Lạc cũng không phải là thánh chỉ, vì cái gì lại muốn người khác nghe? ]

[ Còn lâu tui mới tin Ngụy lão sư sẽ rơi xuống nước, cô Lạc bịa chuyện vừa phải thôi ]

[ Ngụy lão sư cũng lớn rồi, chỉ cần không tự mình nhảy xuống, sao có thể sẽ rơi xuống nước, chờ xem cô Lạc bị vả mặt ]

Vận khí của Bạc Tương Tương vẫn luôn tốt, cần câu của cô rất nhanh liền có có mắc câu. Vừa kéo lên, nhìn thấy một con cá ước chừng nặng ba bốn cân, cô cười nói: "Hôm nay vận khí của tôi cũng thật tốt!"

Những người khác thấy thế cũng cảm thấy vận khí của cô thật tốt, vừa mời thả câu không lâu đã câu được cá lớn, "Tiểu Bạc không tệ, đây chính là khởi đầu tốt đẹp a!"

Bạc Tương Tương lộ ra một cái biểu tình ngượng ngùng, "Vậy tôi phải nỗ lực thêm một chút, buổi tối có canh cá cho các vị lão sư uống."

Những người khác vận khí không có tốt như vậy, nửa ngày trời Ngụy Diệu mới câu lên được một con cá nhỏ, đám Sài Kính không câu được gì. Nửa giờ sau, Bạc Tương Tương lại liên tiếp câu lên vài con cá, làm người xem thán phục vận khí không ai bằng này.

[ Tương Tương quả nhiên chính là một chú cá Koi nhỏ, làm cái gì cũng gặp may mắn ]

[ Đi theo Tương Tương cũng sẽ gặp may mắn lây nha, hoàn toàn có thể nằm thắng ]

[ Tương Tương nhà tôi chính là người mỹ - thiện – tâm, cho nên vận khí mới tốt như vậy ]

Trong phòng phát sóng, fan Bạc Tương Tương khen ngợi không dứt.

Lại một lát sau, cần câu của Bạc Tương Tương giật giật, cô dùng hết sức kéo cũng không kéo lên. Tâm tư vừa động, cô gọi to: "Ngụy lão sư, hình như con câu được cá lớn, kéo không lên."

Ở chỗ này có Ngụy Diệu là tay câu cá già đời, cả buổi vẫn luôn hướng dẫn mọi người cách câu cá, cho nên Bạc Tương Tương theo bản năng liền kêu hắn, muốn khoe khoang một chút.

Ngụy Diệu đứng lên đi qua, nhìn nhìn động tĩnh trong nước, "Thật đúng là câu được cá lớn."

"Ngụy lão sư, chú giúp con một tay, con kéo không lên". Bạc Tương Tương cũng muốn tạo thiện cảm với các khách mời khác, không thể để cho Lạc Ninh chiếm ưu thế.

Bạc Tương Tương cũng đã lên tiếng, Ngụy Diệu mà từ chối lại không phải phép, hắn cũng có chút tò mò không biết cá to cỡ nào.

"Được, chú tới!". Hắn tiếp nhận cần câu dùng sức kéo.

Đột nhiên một con cá lớn từ mặt nước nhảy lên lại rơi xuống, những người khác không nhịn được thốt lên: "Oa, cá lớn như vậy!"

Con cá này phỏng chừng dài hơn một mét, còn đặc biệt to, sợ là nặng tới mấy chục cân đi. Đám người này lần đầu tiên nhìn thấy có cá to như vậy trong ao, hưng phấn không thôi.

Bạc Tương Tương thấy thế khóe môi gợi lên một độ cung đắc ý, cô biết vận khí của bản thân luôn tốt, chỉ cần câu được con cá này, hảo cảm của mọi người đối với cô khẳng định gia tăng.

Trong lúc mọi người ở đây đều kích động, Ngụy Diệu lại lần nữa dùng sức kéo cần câu, nhưng con cá lại hướng về phía xa nhảy qua. Cá lớn sức lực không nhỏ, Ngụy Diệu không kịp phòng bị theo quán tính trực tiếp bị cá lôi kéo về phía trước, đứng không vững liền ngã vào hồ nước.

Ao cá này không cạn, sâu chừng hai mét, cả người hắn bị cá kéo dài tới đáy ao. Ngụy Diệu biết bơi, lúc rơi xuống hồ hắn liền lập tức lội ngược lên trên, nhưng ai biết một bàn tay không cẩn thận vướng vào dây câu, thân bất do kỷ bị con cá kia kéo lê. Hắn chỉ có thể không ngừng giãy giụa tìm cách tránh thoát dây câu, chân đột nhiên lại bị chuột rút, trong lòng hoảng hốt nên bắt đầu sặc nước. Lúc này trong đầu mới nhớ rõ lời của Lạc Ninh ngày hôm qua, đột nhiên bị Bạc Tương Tương gọi một tiếng, hắn liền quên mất.

Chân bị chuột rút cực kỳ đau, cảm giác khó thở thật mau truyền đến, trong lòng hắn cực kỳ hối hận, đúng ra không nên ham vui mà chạy tới đây câu cá. Bạc Tương Tương kia thật là yêu tinh hại người, một mình hắn câu cá cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ta còn kêu hắn qua hỗ trợ, đây là muốn cái mạng già của hắn a! Sau đó ý thức dần dần trở nên mơ hồ.

Người trên bờ không nghĩ tới Ngụy Diệu sẽ bị cá lớn kéo vào trong ao. Ngay từ đầu bọn họ nhìn thấy Ngụy Diệu ở trong nước vẫn có thể đứng dậy, nhưng đột nhiên lại chìm xuống nước không thấy phản ứng. Đợi hơn một phút phát hiện Ngụy Diệu còn chưa bơi lên, mấy người đều cảm thấy không đúng.

"Ngụy lão sư biết bơi mà, hiện tại sao còn chưa bơi lên, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?". Sài Kính không nhịn được hỏi.

Đồng Già cũng biết bơi, nghe xong lời này lập tức nhảy xuống, người của tổ tiết mục cũng luống cuống, những người biết bơi liền cùng nhau nhảy xuống cứu người. Sau đó nhìn thấy Ngụy Diệu đã hôn mê chìm xuống đáy ao, vội vàng đem người đi cấp cứu. Tổ tiết mục có mang theo bác sĩ, Ngụy Diệu vừa được đưa lên liền lập tức tiến hành sơ cứu. Cũng may là thời gian rơi xuống nước không dài, sơ cứu một hồi hắn đã phun ra một đống nước, rốt cuộc mở mắt.

"Ngụy lão sư, tỉnh!". Các khách mời khác cùng người của tổ tiết mục đều bị dọa, nhìn Ngụy Diệu tỉnh lại không có việc gì, đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngụy Diệu tỉnh lại, trạng thái của hắn cũng không phải quá tốt, vì thế người của tổ tiết mục nâng hắn đến một căn phòng khác nghỉ ngơi, giúp hắn thay quần áo.

"Lạc Ninh đâu? Tôi muốn gặp Lạc Ninh!". Một lúc sau Ngụy Diệu tỉnh lại, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng không yên ổn, loại cảm giác nghẹt thở vừa rồi làm cho hắn sợ hãi.

Đạo diễn cũng nhớ lại những gì hôm qua Lạc Ninh nói, lúc ấy bọn họ đều không coi trọng, nhưng hiện tại lại ứng nghiệm, này cũng quá khó tin. Sau đó lập tức gọi người đi mời Lạc Ninh đến đây.

Những người khác cũng không còn tâm trạng mà câu cá, cùng nhau đi vào xem Ngụy Diệu, thấy sắc mặt hắn trắng bệch cả đám đều vô cùng kinh hãi. Trong lòng đồng thời có chút oán khí đối với Bạc Tương Tương, cô ta biết rõ Lạc Ninh dặn Ngụy Diệu đừng tới gần chỗ có nước, một hai còn kêu mọi người đi câu cá, sau đó còn bắt Ngụy diệu qua kéo cần câu giúp cô ta, này không phải hại người sao.