Chương 8.3: Nếu không làm cả đêm thì quá thiệt hại quá

Chu Mộ bình tĩnh uống một ngụm nước: "Mấy ngày trước anh thiết kế một chương trình, dùng đồng hồ làm thí nghiệm. Kết quả rất thành công."

Khúc Ca: "...Anh không phải là thiết kế chương trình vĩnh viễn không thay đổi hình nền đấy chứ?"

Chu Mộ: "Ừm."

Khúc Ca nghe vậy, cô không còn muốn chiếc đồng hồ này nữa, trả lại cho anh.

"Vậy thì em không cần nữa. Mở đồng hồ lên là thấy khuôn mặt anh, làm thế nào anh có thể bắt em đeo chiếc đồng hồ này. Để bạn cùng lớp nhìn thấy vô cùng xấu hổ."

Chu Mộ: "Vậy em trả lại cho mẹ anh đi, anh không nhận."

Khúc Ca: "..."

Nghe vậy Khúc Ca rất tức giận, cô tháo chiếc đồng hồ bỏ vào trong túi.

Cùng lắm là cô không đeo chiếc đồng hồ này nữa, đợi dì trở về thì trả.

Tốc độ phục vụ của nhà hàng lẩu rất nhanh, hiện tại đã dọn xong các món ăn kèm nồi lẩu, cô gọi thêm một phần tráng miệng.

Tập trung vào món tráng miệng và trà sữa.

Chu Mộ uống thêm một ngụm trà, nhịn không được hỏi: "Em và..."

Đang hút trà sữa, Khúc Ca nghe được giọng nói của anh, ngẩng đầu: "Hả?"

"Không có gì." Chu Mộ đè nén câu hỏi của chính mình: "Ăn thôi."

Khúc Ca cảm thấy anh rất kỳ lạ, giống như có vấn đề muốn nói lại khó nói ra. Nồi lẩu mở ra, mùi vị rất thơm, cô nóng lòng chờ được ăn.

Ăn đến khi bụng no căng tròn.

Cô đứng dậy sau khi ăn no, cô thật sự là một cô gái dễ thương, tuy không béo nhưng ăn no sẽ khiến bụng phình lên, nghĩ đến việc lát nữa đi thuê phòng khách sạn, bụng phình lên thế này quá xấu xí, phải làm sao.

Đến bây giờ cô vẫn chưa mở miệng nói chuyện thuê phòng với Chu Mộ.

Chu Mộ ăn xong thì đi thanh toán tiền, Khúc Ca không ngăn cản anh, dù sao hiện tại anh cũng là đại thiếu gia nhà giàu, có rất nhiều tiền.

Cô không biết mọi người nói chuyện với người yêu cũ như thế nào, nhưng bây giờ cô không biết phải mở miệng ra sao.

Ngay khi chuẩn bị rời đi, vì quá lo lắng nên Khúc Ca làm rơi túi xách xuống đất, đồ đạc bên trong đổ hết ra ngoài.

Hộp bαo ©αo sυ nhỏ rơi xuống chân Chu Mộ, anh cúi người nhặt lên, nhìn Khúc Ca.

Khúc Ca khẩn trương giật lại nó.

Chu Mộ bỏ điện thoại vào túi: "Đi thôi."

Khúc Ca nghi ngờ nhìn anh: "Đi đâu?"

Chu Mộ: "Khách sạn."

Khúc Ca: "..."

......

Khúc Ca trả lại căn phòng cô đã đặt cùng Chu Mộ đến một khách sạn năm sao.

Cô không thể nói mình đã đặt phòng, Chu Mộ là người nói đến khách sạn trước, nên cô đi theo anh đến khách sạn năm sao, là anh mở miệng đề cập vấn đề trước, cô không có gì phải quá xấu hổ.

Cô cũng tò mò về tiêu chuẩn của khách sạn năm sao.

Cô cùng Chu Mộ đến quầy lễ tân để đăng ký phòng, nhân viên lễ tân nhìn thấy hai người còn là sinh viên nên hỏi xin chứng minh thư. Sau khi kiểm tra thấy tuổi tác đều không có vấn đề gì.

Thật là trùng hợp khi cả hai người đều mang theo chứng minh thư...

Quầy lễ tân làm xong thủ tục nhận phòng thì đưa thẻ phòng cho Chu Mộ, cô lo lắng đi theo anh.

Vừa nhìn lướt qua, căn phòng anh thuê có giá 8999 tệ, nếu không làm cả đêm là quá thiệt hại...

......

(8999 tệ bằng khoảng 33 triệu tiền Việt)