Chương 7: Ngọt

Lục Phong Thừa nghiêng người không nói chuyện, cũng không ai dám chủ động tìm hắn trò chuyện.

Những người ở đây đều là đi theo hắn từ lúc còn nhỏ, tất cả đều hiểu tính cách của hắn, nghĩ rằng có lẽ anh Lục có suy nghĩ của bản thân, cũng không đến quấy rầy.

Lục Phong Thừa chỉ là đang nhìn Tạ Yến Yến mà thôi.

Ánh mắt của hắn đặt trên người của cô không hề di chuyển, may là có ngọn đèn mờ, nếu không bị người khác nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm vào bạn gái của Trương Dương, nói như thế nào cũng đều không thích hợp.

Tạ Yến Yến cũng không có chú ý tới có người nhìn cô. Bên tai của cô tràn ngập những kiểu nói chuyện cùng với âm thanh va chạm của những ly rượu, trong không khí tràn đầy mùi cồn và mùi thuốc lá, sự chú ý cũng không tập trung.

Trên ghế rất lớn những chỗ ngồi không phải rất rộng, cô không cố ý đi nghe người khác nói chuyện, nhưng vẫn là nghe gần hết nội dung câu chuyện mà bọn họ nói. Nói chung đó là đề tài mà cô không thể nói đến.

Cho nên lúc này không có ai trò chuyện cùng cô, cô cũng còn chút tự do, chỉ là có chút nhàm chán.

Tối nay bọn họ mở một chai rượu to, số độ không thấp. Ly của cô đến bây giờ cũng không có động vào, nhưng Trương Dương uống bao nhiêu, thì cô không thể đoán được.

Bọn họ chỉ là lấy lý do bạn gái mới của Trương Dương để uống rượu, nghĩ theo hướng tích cực, cô là lý do để bọn họ họp mặt uống rượu. Cuộc họp mặt này cô cũng có tham dự.

Tần suất rót rượu ở ly của Trương Dương càng ngày càng cao, cậu ta uống có chút hơi nhiều.

Tạ Yến Yến đưa tay nắm lấy tay áo của Trương Dương, cậu ta quay đầu hỏi cô làm sao thế, sắc mặt ửng đỏ, nhưng cũng tràn ngập niềm vui.

Lời của Tạ Yến Yến đến bên miệng lại nuốt ngược vào trong.

“ Em đi vệ sinh.” Cô đổi lời, không có ý định nói với cậu ta.

Cũng là cô lo lắng nhiều, bọn họ ở đây uống rượu cũng chỉ là vui vẻ. Cho dù Trương Dương uống nhiều rồi, ở đây nhiều người như vậy, chung quy vẫn là không đến mức bỏ mặc cậu ta.

Vừa lúc mùi rượu và khói thuốc lá làm cho cô có chút ngột ngạt, ra ngoài như thế này cũng tốt.

Sau khi Tạ Yến Yến ra ngoài không bao lâu, Lục Phong Thừa cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Không có ai phát hiện ra mối quan hệ của hai bọn họ.

Hiệu quả cách âm trong phòng thật tốt, trong nháy mắt đóng cửa lại xung quanh liền an tĩnh. Lục Phong Thừa đi đến khu vực nhà vệ sinh công cộng, tựa vào bồn rửa tay châm điếu thuốc.

Xung quanh yên tĩnh trống trải, bật lửa châm lửa cũng có tiếng vang.

Trong nhà vệ sinh truyền đến âm thanh đứt quãng tí tách của nước, ngay sau đó là âm thanh xả nước của bồn vệ sinh.

Lục Phong Thừa đem điếu thuốc vứt trên mặt đất, màu đỏ của tàn thuốc lúc sáng lúc tắt mà ẩn hiện.

Đây là ở nhà vệ sinh nghe lén cô gái nhỏ nhà người ta đi tiểu tiện sao?

Tạ Yến Yến từ bên trong bước ra nhìn thấy Lục Phong Thừa lại càng hoảng sợ. Giọt nước trên mắt của cô hình tròn, ngây ngẩn cả người cũng không quên gọi hắn: Anh Lục.

Thực ra Lục Phong Thừa không thích con gái gọi mình như thế. Từ trong khóe miệng đỏ thẫm phát ra luôn kéo dài âm cuối, không cố ý, nhẹ nhàng đến chán ngấy.

Hai chữ này không giống khi được phát ra từ miệng của cô.

Âm thanh của cô mang theo chút vui tươi, nhẹ nhàng mềm mại, giống như lông chim ở trong ngực hắn khảy khảy phát ngứa. Với tác dụng của rượu, lại ở trong cơ thể hắn tản ra luồng khí nóng.

Lục Phong Thừa bỗng nhiên hút một ngụm thuốc.

Lại ở trước mặt Tạ Yến Yến châm thêm một điếu.