Quyển 1 – Chương 3

"Chính là cái này.” Đây là một câu khẳng định, anh mở video có lượng phát lại cao nhất, tiếng thở dốc trầm thấp từ tai nghe lập tức vọt vào não anh từ tai nghe, một bản tay đeo chiếc găng tay đang vuốt ve dươиɠ ѵậŧ cương cứng, chế độ xem là trực diện, qυყ đầυ màu xanh tím đôi khi xuất hiện trên máy ảnh, kết thúc là một mảng lớn chất lỏng màu trắng sữa dày đặc từ lỗ qυყ đầυ phun ra, hoàn toàn nhấn chìm màn hình, cảm giác rất mạnh mẽ.

Mở khu vực bình luận lên, tất cả đều là những bình luận rõ ràng:

[Trời ơi, côn ŧᏂịŧ này của GodM tôi bú cả ngày cũng không đã (ke ke)]

[Trời ơi tôi đang xem cái gì thế này, khi nào có thể gặp phải loại thiên đường này chứ chắc khóc chết mất thôi!]

[Bàn tay thật to, ôi không, ngón tay cũng rất to... Tôi ướt rồi!!]

[Đυ. em đi anh! bướm em vừa thơm vừa mềm (trả lời em trong box chat riêng anh nhé)]

Người bình luận cuối cùng dường như cũng là một netizen, một số lượng lớn cư dân mạng trả lời hắn:

[Tôi biết Đường Đường đã ở đây ~ như mà GodM chưa bao giờ hẹn FWB, Đường Đường chơi tôi cũng được này.]

[Hôm nay Đường Đường vẫn chưa livestream à~ hôm qua trứng rung play kí©h thí©ɧ vãi ~]

Mặc dù khu vực bình luận vô cùng náo nhiệt, mỗi thời mỗi khắc đều có bình luận mới lướt ra, cũng không xuất hiện blogger like hay blogger nào trả lời. Điều này chứng tỏ sự hài lòng của blogger không được người khác tâng bốc, nguồn gốc là biết bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy? Hoặc do quá trình tải lên à?

Mặc kệ như thế nào nhưng anh phải liên lạc được với Mạc Trạch trước đã. Sở Thời Thanh kiểm tra một chút chú ý, đi đọc một lần thông báo trên trang web, cho acc của mình thành acc VIP, trở lại trang chủ của Mạc Trạch trực tiếp donate cho tài khoản của hắn 50w, mở khung trò chuyện riêng, mang nickname 18+ ban đầu là njsiwn123 gửi thông tin cho hắn.

"Chấp nhận được bao nuôi không? Một tháng, 500w”

Nhìn ký chủ thao tác như mây trôi nước chảy, hệ thống kinh ngạc [Ngài, ngài… Mạc Trạch nhiều fan như vậy, không nhìn thấy tin nhắn riêng của ngài đâu!]

"Không dâu, quy tắc của trang web này là khi acc VIP gửi tin nhắn riêng tư sẽ được hiển thị ưu tiên hơn thành viên bình thường, trong đó tin nhắn cho người dùng có số tiền donate cao nhất cho tác giả sẽ được ưu tiên cao hơn, cho nên tin nhắn riêng này của tôi nhất định ở vị trí mà anh ta có thể nhìn thấy.” Sở Thời Thanh giải thích, "Tôi rất thích mấy kiểu trang web chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết vấn đề."

0808: Ưu điểm của thân phận này thật sự được ký chủ sử dụng rất hoàn hảo...

Mười phút sau, tin nhắn của Sở Thời Thanh vừa gửi vẫn lẻ loi ở trong khung list chat.

[Ký chủ, ngài nhìn đi, anh ta thật sự không thấy, chúng ta vẫn nên đổi cách khác đi.]

Sở Thời Thanh lại một lần nữa mở trang chủ của Mạc Trạch ra – chấm màu xanh lá cây ở góc dưới bên trái của avatar đối phương cho thấy hắn đang online, là do hắn không nhìn thấy, hay là hắn có thấy nhưng không có hứng thú xem.

Cho nên, vấn đề Mạc Trạch thiếu tiền, có chút đáng để thảo luận. Sở Thời Thanh nghĩ thầm, chụp ảnh thắt lưng của mình gửi cho hắn, lại bỏ ra một số tiền lớn mua chức năng hiển thị tin nhắn hàng top, chọn cách này vậy.

Lần này đối phương nhanh chóng trả lời, rất lạnh lùng.

「? 」

[Gửi ảnh toàn thân đi.」

Là một netizen có hàng triệu người theo dõi trên mạng G.com, Mạc Trạch quả thật đủ tư cách đưa ra yêu cầu ảnh chụp với với người donate.

Sở Thời Thanh ở chọn một chiếc áo sơ mi trắng trong tủ quần áo, trở lại phòng tắm, cởi bỏ hai nút đầu tiên, mở vòi phun ra một chút nước, giơ điện thoại lên, chụp một tấm trước gương.

Người trong gương quỳ xuống, áo sơ mi trắng bị nước ướt loáng thoáng lộ ra thắt lưng, trên xương quai xanh tinh xảo có một vũng nước nhỏ. Tuy chỉ lộ ra một chút cằm, nhưng loại cảm giác này càng hấp dẫn người khác, muốn thấy rõ người nọ rốt cuộc trông như thế nào.