Chương 14

Cao Diệp Phỉ vừa rời đi, Thẩm Nam Hòa cũng xuống lầu.

Xuống đến nơi, anh ta đυ.ng mặt một vị Đại đội trưởng quen biết đang đi ngang qua. Người này gọi anh ta mấy tiếng liền, Thẩm Nam Hòa mới hoàn hồn.

“Sao thế? Nguyên soái lại nổi giận à?” Vị Đại đội trưởng thấy Thẩm Nam Hòa như vậy, sắc mặt cũng theo đó trắng bệch. Tính khí thất thường của Cao Diệp Phỉ thì người trong Quân khu số Một không ai là không biết.

“Trên tờ báo số 313, Nguyên soái nhà chúng ta đã nói gì thế?” Thẩm Nam Hòa hỏi.

“Hả?” Trên mặt người nọ hiện lên vẻ mờ mịt y hệt như Thẩm Nam Hòa lúc nãy.

Thẩm Nam Hòa trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Cậu nói xem rốt cuộc Nguyên soái đang nghĩ gì?”

Người nọ kinh ngạc: “Tính cách Nguyên soái đúng là có hơi khó đoán… Nhưng mà cậu cũng biết đấy, anh ấy vẫn luôn như vậy, trừ phi là anh ấy thấy chướng mắt, nếu không thì cũng sẽ không cố ý làm khó ai đâu.”

Thẩm Nam Hòa nuốt nước bọt: “Vậy cậu thấy gần đây tôi thế nào, còn thuận mắt không?”

“…”

Thẩm Nam Hòa cảm thấy Cao Diệp Phỉ hoàn toàn là cố ý làm khó anh ta.

Là nam, khá trẻ, gan khá lớn, đang thi cử (hình như là vậy).

Chỉ với mấy điểm này, bảo anh ta đi tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển, còn không bằng trực tiếp cho anh ta một phát súng cho xong.

“Cậu…” Vị Đại đội trưởng vỗ vai Thẩm Nam Hòa, vẻ mặt đầy thông cảm.

Thẩm Nam Hòa ủ rũ cúi đầu.

Chia tay vị Đại đội trưởng, Thẩm Nam Hòa mang theo vẻ mặt đau khổ, dưới ánh mắt “Cậu đây là muốn tôi mò kim đáy biển à?” của đám thuộc hạ, anh ta đành cắn răng truyền đạt mệnh lệnh của Cao Diệp Phỉ xuống.

Bận rộn xong xuôi, Thẩm Nam Hòa mệt mỏi trở về ký túc xá.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, Thẩm Nam Hòa đã nhận được thông báo Cao Diệp Phỉ muốn gặp anh ta.

Thẩm Nam Hòa vội vàng ném bàn chải đánh răng, lau mặt qua loa rồi chạy như bay đến đó.

“Nguyên soái?” Thẩm Nam Hòa gõ cửa phòng Cao Diệp Phỉ.

“Vào đi.”

Thẩm Nam Hòa đẩy cửa bước vào, Cao Diệp Phỉ đang đứng trước tủ quần áo.

Anh vừa thay thuốc xong, đang cất hộp thuốc vào tủ.

Ánh mắt Thẩm Nam Hòa đảo qua, nhìn thấy trên cánh cửa tủ đối diện, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai chữ “Chân dài”, trong mắt anh ta thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

“Không biết Nguyên soái tìm tôi có việc gì?” Thẩm Nam Hòa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nên nhìn thì tuyệt đối không nhìn, không nên biết thì tuyệt đối không tò mò.

“Trên báo viết gì?”

Thẩm Nam Hòa ngẩn người, anh ta căn bản chưa tra.

Tối hôm qua sau khi dặn dò chuyện tìm người, anh ta đã mệt mỏi trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Ban đầu anh ta cứ nghĩ đó chỉ là Cao Diệp Phỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ Cao Diệp Phỉ sau đó lại hỏi lại.

“Nguyên… Nguyên soái…”

Thấy Thẩm Nam Hòa ấp úng không nói nên lời, ánh mắt Cao Diệp Phỉ lạnh đi vài phần.

Thẩm Nam Hòa trong nháy mắt muốn khóc, “Thuộc hạ lập tức đi tra.”

Từ khi nào mà Cao Diệp Phỉ lại bắt đầu quan tâm đến những gì mình đã nói rồi?

Cao Diệp Phỉ thu hồi tầm mắt, không nói gì thêm.

Thấy vậy, Thẩm Nam Hòa vội vàng lui ra, vội vã chạy đến thư viện tra lại số báo đó.

Kể từ khi dị giới đầu tiên đột nhiên xuất hiện, thế giới bên ngoài đã rơi vào hỗn loạn.

Sự xuất hiện của dị giới không chỉ khiến cho rất nhiều học giả vui mừng khôn xiết, đồng thời cũng mang đến nguy hiểm và biến đổi to lớn.

Dị thú đi qua “cánh cổng” đến thế giới của họ, gây ra vô số thương vong, khiến vô số gia đình tan cửa nát nhà, còn mang đến cho thế giới này một sinh vật hoàn toàn mới - Linh thú.

Linh thú ký sinh trên linh hồn con người, mang hình dạng của các loài thú, có thể giao tiếp và cảm nhận lẫn nhau với chủ nhân, sở hữu sức mạnh và tốc độ mà con người không thể sánh bằng, trèo tường vượt nóc nhà dễ như trở bàn tay, thậm chí những linh thú mạnh mẽ còn có thể điều khiển thủy hỏa, khống chế tâm trí con người.

Sự xuất hiện của linh thú, giống như một cú tát thẳng vào mặt những người cho rằng linh hồn không tồn tại, khiến cả thế giới chấn động.

Dị thú cộng thêm linh thú, trong khoảng thời gian đầu, có thể nói là thế giới chìm trong hỗn loạn.

Sau khi Liên minh Dị thú được thành lập, trong giai đoạn đầu, Liên minh đã cho ra đời tờ báo riêng của mình, nhằm mục đích dẫn dắt dư luận.

Không bàn đến những mặt tốt xấu khác của Liên minh, nhưng quyết sách này của bọn họ quả thực rất sáng suốt và đúng đắn.

Chính vì có lực lượng dẫn dắt này, người dân trong cơn hỗn loạn mới có thể nhanh chóng bình tĩnh lại, tập hợp lực lượng, tổ chức phản công, duy trì và xây dựng lại trật tự một cách có tổ chức và kỷ luật.

Sau khi thời kỳ hỗn loạn qua đi, tờ báo đó vẫn tiếp tục được lưu truyền như một biểu tượng.

Mặc dù hiện tại nội dung đưa tin và mức độ tin cậy đã không còn như xưa, nhưng nó vẫn có uy tín rất lớn.

Nói chung, khi nhắc đến “báo”, mọi người đều ngầm hiểu đó là tờ báo này, còn những tờ báo khác, thường phải gọi kèm tên, ví dụ như “Báo XX”.

Thẩm Nam Hòa vào thư viện xong, liền đi thẳng đến khu vực lưu trữ báo chí cũ, một lát sau, anh ta đã tìm thấy tờ báo số 313.

Sau khi đọc xong nội dung trên báo, sắc mặt Thẩm Nam Hòa trở nên vô cùng phức tạp.

Trên đường đến đây, anh ta đã âm thầm suy đoán, cứ nghĩ đó là tin tức cực kỳ quan trọng gì, nhưng nội dung rõ ràng đã bị sửa đổi, toàn là những lời lẽ sáo rỗng, vô nghĩa.

Thẩm Nam Hòa khó hiểu, suy nghĩ một lúc, anh ta đành cắn răng ghi nhớ nội dung.

Nghe xong báo cáo của Thẩm Nam Hòa, Cao Diệp Phỉ lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Đối với việc Liên minh tự ý sửa đổi lời nói của mình, Cao Diệp Phỉ cực kỳ khinh thường. Sau khi khinh thường, khóe môi anh lại hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.

Cao Diệp Phỉ quay đầu lại, nhìn Thẩm Nam Hòa vẫn còn đang đứng ngây ra đó, nhướng mày: “Cậu có thể đi được rồi.”

“Vâng…”

Ra khỏi cửa, Thẩm Nam Hòa đứng ngẩn người.

Người đến thay ca nhìn thấy vậy, trong lòng liền dâng lên dự cảm chẳng lành, vội vàng chạy đến hỏi: “Đội trưởng Thẩm, chuyện gì vậy?”

Thẩm Nam Hòa hoàn hồn, liếc nhìn người nọ.

“Đội trưởng Thẩm?”

“Tờ báo do Liên minh sáng lập ấy.”

“Hả?”

“Tất cả những gì Nguyên soái từng nói trên các số báo trước đây, đều phải học thuộc và ghi nhớ.” Thẩm Nam Hòa vỗ vai người nọ, ngữ khí đầy sâu xa.

“Cái gì?” Người nọ ngơ ngác.