Chương 2

5.

Nghe tôi nói xong, tay cầm vở bài tập của Lục Kim An hơi khựng lại, cảm xúc ở đáy mắt anh chợt biến mất, giọng điệu nhẹ nhàng:

"Đừng làm loạn, năm nay đã là năm cuối cấp rồi, tớ không dạy kèm cho cậu thì ai dạy?

"Hôm qua cậu không vui khi tớ nói với người khác chỉ xem cậu là em gái thôi à?"

Đúng vậy, Lục Kim An năm mười tám tuổi đã biết rất rõ tình yêu thầm kín của tôi, nhưng hôm qua ở góc cầu thang, đã vô tình nói với người khác rằng, chỉ xem tôi như cô em gái đáng yêu mà thôi.

Anh đưa tay xoa đầu trấn an tôi, đôi lông mày lạnh lùng lại thoáng chút vẻ chiều chuộng, dối trá đến mức khiến tôi buồn nôn.

Tôi hất tay anh ra, lạnh giọng nói: "Đừng chạm vào tôi."

Mu bàn tay trắng nõn của anh bị tôi hất đến mức đỏ bừng.

Sắc mặt Lục Kim An cứng đờ.

Lúc này ngoài hành lang vang lên một trận ầm ĩ, các bạn cùng lớp vốn đang đùa giỡn với nhau đột nhiên chạy về phía văn phòng.

Tôi nghe thấy có người hào hứng mà hô to: "Lớp chúng ta có một bạn cực kỳ xinh đẹp chuyển tới đấy."

Tôi nhìn thời gian, quả thật là ngày này.

Bên ngoài văn phòng, có rất nhiều học sinh cố nghển cổ nhìn vào bên trong.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào Lâm Đường đang đứng trong văn phòng, vô cùng kinh ngạc.

Không phải gì khác, chỉ là vì cậu ấy thực sự rất xinh đẹp.

Dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh, mái tóc hơi xoăn nhẹ rũ sau vai, mang đến cho người ta khao khát muốn che chở mãnh liệt.

Kiếp trước, cô ta cũng dựa vào khuôn mặt đáng thương này tiến vào giới giải trí, trở thành nữ minh tinh được yêu thích nhất, thậm chí còn chiếm được trái tim của Lục Kim An.

"Lâm Đường và Giang Thiên Dao có chút giống nhau, mọi người cảm thấy ai đẹp hơn?"

"Đương nhiên là Lâm Đường rồi, Lâm Đường từng tham gia cuộc thi người mẫu và giành giải quán quân đấy, dáng người đã đẹp mà thành tích còn tốt đến vậy, làm sao có thể so sánh với Giang Thiên Dao được."

Cuộc thảo luận vẫn diễn ra liên tục, nụ cười trong mắt Lâm Đường ngày càng rõ ràng.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh tôi: "Tôi cảm thấy Dao Dao đẹp hơn."

Tôi quay đầu lại, nhìn Lục Kim An tuy thờ ơ nhưng đầy kiên định.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn anh, kể cả Lâm Đường, người nãy giờ vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Lâm Đường oán hận liếc nhìn tôi, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

Sau đó, cô ta chú ý tới Lục Kim An, người vẫn luôn nổi bật giữa đám đông, trong mắt đầy vẻ thích thú, nhưng lại cắn môi tỏ vẻ như không quá thích."

Lục Kim An thản nhiên nói: "Tôi chỉ cảm thấy tiểu thanh mai của tôi vẫn là đẹp nhất."

Tôi ngước mắt lên nhìn, hình ảnh tôi phản chiếu trong tôi mắt anh.

Nhưng, đây chỉ là ảo giác.

Tôi nở một nụ cười ngọt ngào, nói với Lâm Đường: "Bạn học, cậu ta đang nói dối, cậu ta thích những người như cậu nhất đấy."

Thích đến mức có thể t.ự t.ử, có thể bỏ lại đằng sau sự nghiệp đã từng nỗ lực và phấn đấu gây dựng nên.

Tôi ngó lơ Lục Kim An, quay người bước đi.

Không để ý đến phản ứng của mọi người xung quanh, ai nấy đều há hốc mồm, kinh ngạc nhìn nhau.

6.

Những ngày tiếp theo, tôi liên tục từ chối yêu cầu dạy kèm của Lục Kim An.

Lâm Đường công khai tuyên chiến với tôi, ngày đầu đi học đã tỏ tình với Lục Kim An một cách vô tư: "Lục Kim An, tớ thích cậu!"

Nhưng sau lưng, lại gửi cho tôi tin nhắn giống như kiếp trước: [Mặc dù tớ chỉ mới chuyển đến đây học, nhưng tớ sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.]

Tôi thản nhiên trả lời: [Tùy cậu.]

Ở kiếp trước tôi đã trả lời như thế nào?

Giang Thiên Dao mười tám tuổi cực kỳ kiêu ngạo: [Lục Kim An là của tớ, cậu mơ đi!]

Lúc ấy nói ra những lời ấy một cách tự tin, nhưng sau này khi Lâm Đường bắt đầu theo đuổi Lục Kim An, tôi liền trốn ở góc cầu thang khóc một cách thảm thiết.

Cách tiếp cận của Lâm Đường rất náo nhiệt, bầu không khí trong lớp rất vi diệu, ánh mắt ai nấy đều đảo qua đảo lại giữa ba người chúng tôi.

Tôi không để ý dù chỉ một chút, mỗi ngày đi học tôi không hề ngủ trong lớp mà còn thật sự nghiêm túc ghi chép từng môn, cuối tuần còn đến hỏi bài thầy cô, cố gắng chăm chỉ học tập.

Mọi người trong lớp đồn nhau rằng tôi đã thay đổi rồi, những âm thanh nói tôi đang lạc mềm buộc chặt dần dần biến mất.

Tan học, tôi đeo cặp sách đi thẳng đến thư viện, dù trên đường có gặp Lục Kim An cũng lập tức tránh mặt.

Lục Kim An rất nhanh nhịn không được nữa, anh nắm lấy cánh tay tôi, chặn đường tôi, vẻ mặt tổn thương: "Tớ rốt cuộc đã làm sai điều gì khiến cậu vẫn luôn trốn tránh tớ như vậy?"

Lục Kim An khi còn trẻ, bộ dạng khác hẳn sau khi kết hôn, anh vò đầu bứt tai muốn làm rõ vì sao tôi lại tức giận như thế, nhưng bọn họ đều giống nhau ở chỗ là đều không yêu tôi, chỉ giả vờ yêu tôi mà thôi.

Tôi từ từ gỡ tay mình ra khỏi tay Lục Kim An.

Sự im lặng của tôi đã thể hiện rất rõ ràng.

Anh thở dài nói:

"Những gì cậu học sinh chuyển trường đó nói khiến cậu không vui đúng không?"

"Cậu cũng không còn trẻ con nữa, không cần bởi vì lời nói của người khác mà xa lánh tớ, được không?"

"Lục Kim An!"

Lời nói của anh bị cắt ngang, Lâm Đường từ xa chạy tới, chóp mũi có một lớp mồ hôi mỏng, cô ta cong mắt nhìn Lục Kim An:

"Kim An, cậu tới thư viện sao không nói với tớ một tiếng?"

"Cậu đã anh bánh quy tớ làm chưa, ngon không? Tớ biết cậu thích nhất là vị việt quất đấy."

Lâm Đường lảm nhảm một hồi lâu, mang theo một tình yêu bồng bột không hề nao núng.

Lục Kim An cau mày, liếc nhìn Lâm Đường, cực kỳ lạnh lùng: "Không, tớ vứt rồi."

Vẻ mặt Lâm Đường đầy tủi thân, nhưng lập tức vui vẻ trở lại, cô ta nghĩ lại nói: "Không sao đâu, nhất định là cậu không thích bánh quy tớ làm rồi, lần sau tớ sẽ cố gắng hơn!"

Đôi mắt cô ta sáng lấp lánh, như thể cả thế giới trong mắt đều tràn ngập Lục Kim An vậy.

Lục Kim An giật mình, liền mất tự nhiên quay đầu lại, tôi nhìn thấy sau tai anh hiện lên một vệt hồng nhạt.

Bây giờ nhìn lại, Lâm Đường thật sự rất giống tôi, giống nhau ở sự nhiệt tình, giống nhau ở sự cố chấp bất cứ giá nào.

Tôi cụp mắt, nói: "Hai người cứ nói chuyện đi, tớ đi trước."

Lục Kim An vô thức muốn đi theo.

Nhưng bị Lâm Đường ôm lấy cánh tay làm nũng: "Kim An, tớ có một câu hỏi không biết trả lời, cậu chỉ tớ đi."

7.

Lớp học định kỳ phải thay đổi chỗ ngồi, Lâm Đường nhân cơ hội xin giáo viên chủ nhiệm được ngồi cùng Lục Kim An, giáo viên chủ nhiệm đến hỏi tôi, tôi liền đồng ý.

Không ít bạn nữ đều nói rằng tôi thật ngu ngốc, để cho Lâm Đường cơ hội theo đuổi anh.

Cây bút trong tay tôi cứ vẽ nguệch ngoạc, không thèm quan tâm: "Không sao đâu, thứ gì người khác có thể cướp đi một cách dễ dàng, đều không phải của tớ."

Lục Kim An ngồi phía trước nghe được liền khựng lại, cả ngày hôm nay liền trở nên âm trầm.

Sau giờ học, Lâm Đường vốn luôn dây dưa không rõ với Lục Kim An như thường lệ đến chỗ anh, đặt câu hỏi.

Vốn tâm tình không tốt, anh khó chịu đến mức đặt bút xuống, cau mày: "Thành tích của cậu đâu đến nổi không hiểu được mấy câu đơn giản như thế này? Đến hỏi tớ để làm gì?"

Lâm Đường xấu hổ cắn môi dưới: "Nhưng mà...tớ cũng đâu phải người đầu tiên đặt câu hỏi như vậy với cậu đâu..."

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt ẩn ý.

Tôi nhíu mày, giơ bài kiểm tra đầy những vết mực đỏ lên.

Lâm Đường không cam lòng yếu thế, mở miệng phản bác tôi: "Cậu là phú nhị đại giàu có, chắc chắn được dạy bởi các giáo viên nổi tiếng rồi."

Lục Kim An đang hờn dỗi, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng, trực tiếp nói: "Tránh ra, từ nay về sau đừng làm phiền tớ nữa!"

Lâm Đường không ngờ Lục Kim An lại đối xử với cô như vậy, trong mắt lập tức ngấn nước, giậm chân tức giận bỏ chạy.

Sắc mặt Lục Kim An âm trầm, cả người buồn bực, không biết là đang tức giận với ai.

Lục Kim An cúi đầu viết lên giấy, cây bút trong tay ma sát với giấy phát ra tiếng sột soạt.

Đang là thời điểm nghỉ hè, lớp học vắng tanh, chiếc quạt trần trên đầu Lục Kim An kêu cọt kẹt, quay rất nhanh, sợi tóc anh phe phẩy trong gió.

"Lục Kim An."

Tôi mở miệng sau một thời gian dài không nói chuyện với anh.

Anh có vẻ vô cùng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời đầy hy vọng, giống như một con chó bị bỏ rơi được nhặt lại vậy.

Môi tôi hơi hé, lộ ra một nụ cười thích thú.

"Để tớ nói cho cậu một bí mật, Lâm Đường chính là vợ tương lai của cậu đấy."

"Tớ khuyên cậu không nên đối xử với cô ấy như vậy, tránh sau này lại đau lòng."

8.

Hiếm khi thấy Lục Kim An tức giận đến vậy, giống như một con thú điên đang kìm nén cơn thịnh nộ của mình.

Anh đứng dậy, vò tờ giấy thành một cục trên tay: "Cậu không cần phải đẩy tớ cho người khác đâu, tớ không phải là đồ vật."

Kiếp trước, có lần sau khi kết hôn, tôi bị anh làm cho tức giận đến mức không thể kiềm chế được lời nói: "Nếu anh không thể chịu được hôn nhân thì thà đừng kết hôn nữa!"

Lúc ấy Lục Kim An cũng là bộ dạng như thế này, khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ phẫn nộ, không thể tin nổi cùng với...tổn thương sâu sắc.

Anh ôm tôi thật chặt, dáng người cao lớn, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được anh đang run rẩy dữ dội.

"Đừng nói những lời như vậy, đừng rời xa anh, Dao Dao."

Giọng nói của Lục Kim An năm hai mươi tám tuổi vỡ vụn, cũng giống như cậu bé năm mười sáu tuổi nửa đêm đến gặp tôi sau khi biết tin gia đình bị phá sản, cũng bất lực và sợ hãi như vậy.

Anh diễn tốt đến nỗi, ngay cả sau khi anh chết, dù có tất cả bằng chứng trước mặt, tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng anh yêu Lâm Đường đã nhiều năm