Chương 2

Trong bảy dũng sĩ, cậu không nghi ngờ gì, chính là người yếu nhất. Lúc đó, cậu thích chơi game, hơn nữa bản thân là một nhà thiết kế mô hình 3D, nên đã chọn chức nghiệp "Chúa sáng thế".

Nhưng ai mà có dè giai đoạn đầu của "Chúa sáng thế" lại vô cùng khó khăn, thông số giao diện ban đầu cực thấp, công kích 1, phòng ngự 1, kháng phép, kháng vật lý đều vô cùng yếu ớt, sức chiến đấu còn không bằng một cọng bún thiu!

Mà không, có khi so với cọng bún thì còn thảm hơn, ít nhất giá trị vũ lực của người ta là 5 lận đó.

Nếu người khác cần 10 tài nguyên để thăng một cấp, thì cậu cần tới 100. Cái chức nghiệp với bụng dạ không đáy này, cắn nuốt rất nhiều tài nguyên!

Mà khi thăng cấp cũng không có gì vượt trội, điểm thiên phú chỉ có thể đặt vào thuộc tính của chức nghiệp "Chúa sáng thế", muốn trở nên mạnh mẽ thì không chỉ cần phải làm cho bản thân mạnh lên, mà còn phải khiến mấy đứa con của mình cũng mạnh hơn, tụi nó lên cấp thì cậu mới lên được.

“Ôi, nhớ năm đó mình còn thấy chơi rất vui, nhưng sau khi xuyên không mới biết khổ.”

Sius hồi tưởng lại quá khứ, trong lòng buồn bã, nhưng cậu là người tới đâu hay tới đó, rồi sau này cũng từ từ thích ứng được.

Khó khăn gian khổ cũng chỉ là nhất thời, chăm chỉ thăng cấp, mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ ổn thôi.

Là một xã súc kiêm trạch nam nghiện game, khả năng chịu đựng của cậu cũng khá cao.

Nhưng mà không nghĩ tới rằng, vừa leo lên được cấp 10, khi cùng các dũng sĩ khác mạo hiểm ở Vực sâu, thời không bất ngờ xảy ra sự cố, thông đạo giữa thế giới nhân loại và Vực sâu gần như sụp đổ.

Những người khác không biết có trở về an toàn không, nhưng khi cậu tỉnh lại thì phát hiện chỉ còn một mình mình một cõi ở lại đây.

“Lúc đó thực sự rất tuyệt vọng, tui chỉ là một ‘Tạo vật Kiến tập sư’ cấp 10, chỉ số công kích và phòng ngự có 10 điểm thôi, tùy tiện gặp một con quái vật nào ở Vực sâu cũng đánh không lại, ở đó thì chớt là cái chắc.”

Sius nhớ lại năm đó, càng cảm thấy buồn bã.

Nhưng cậu vẫn sống sót, không biết phải nói là do ý chí cầu sinh mạnh mẽ hay là vận may tốt đây?

“Haizzz…”

Sius ngừng lại, nhíu mày, ngữ khí phức tạp nói: “Mà hình như cũng không phải là hoàn toàn sống sót.”

Đúng vậy, sự thật là cậu vẫn đã go die, thời điểm luyện đến cấp 19 đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn. Theo lý thuyết đáng lẽ đã chết, thanh máu cạn kiệt, giao diện hệ thống tan nát, nhưng mà không ngờ rằng —

"Mình vậy mà đã sống lại." Sius lẩm bẩm, cảm thấy rất khó hiểu.

Sống lại đương nhiên là một sự kiện đáng vui mừng, nhưng cậu cũng hơi hơi không rõ ràng tại sao có thể được như vậy.

“Tạm gác chuyện này qua một bên.”

Bàn tay lật sách của cậu dừng lại, thần sắc ngưng trọng, cơ thể run rẩy nhẹ.

Cậu chết thì cũng chết rồi, nhưng còn đám nhóc con ngoan xinh yêu của cậu thì sao?