Chương 1: Học sinh mới chuyển đến

“Bạn học Hứa Khinh Khinh với tư cách là thành viên mới của lớp, sẽ cùng các em học tập trong một năm rưỡi tiếp theo.”

Chủ nhiệm lớp đối với học sinh bên dưới nói xong, quay đầu nhìn Hứa Khinh Khinh, nói:

“Ở hàng ghế thứ 2 cạnh tường có một chỗ trống, em xuống đó ngồi đi.”

“Cảm ơn thầy.”

Sau khi Hứa Khinh Khinh cảm ơn thầy chủ nhiệm, cô cầm cặp sách của mình rồi đi đến chỗ ngồi.

Khi cô bước xuống, Hứa Khinh Khinh cảm nhận được ánh mắt dò xét từ mọi người xung quanh. Dù đó chỉ là sự tò mò của họ đối với bạn học mới, nhưng nó vẫn khiến cô lo lắng mà cúi gằm đầu xuống.

Hứa Khinh Khinh đến chỗ ngồi, bạn nữ ngồi cạnh liền tự nhiên lấy cặp sách trên tay cô rồi treo vào móc bàn.

Bạn học mỉm cười nói với Hứa Khinh Khinh: “Tớ biết cậu sẽ khó có thể thích nghi được nhanh, nhưng đừng lo, có tớ ở đây giúp cậu. Còn nữa, tớ tên là Mễ Đào.”

Hứa Khinh Khinh cảm kích nhìn cô ấy, Mễ Đào không phải nữ sinh quá xinh đẹp, nhưng thật ra cô ấy cũng rất dễ nhìn, khi nói chuyện với cô đều cười tủm tỉm, rất hoà đồng.

….

Mấy ngày hôm sau, Hứa Khinh Khinh lúc nào cũng đi cùng Mễ Đào, họ cùng nhau ăn cơm, lại cùng đi WC, ở chung thật sự rất hoà hợp.

Cũng chính vì sự quan tâm chăm sóc của Mễ Đào mà tinh thần cô lúc nào cũng căng thẳng vì chuyển trường, lại dần dần được thả lỏng.

Một ngày trôi qua cũng thật nhanh, trước khi tan học vài phút, Hứa Khinh Khinh bị Mễ Đào kéo kéo lại gần.

Chỉ thấy Mễ Đào ghé sát vào Hứa Khinh Khinh, nhỏ giọng nói: “Khinh Khinh, cậu có thể giúp tớ một việc được không?”

“Chuyện gì vậy?”

“Chính là tớ có mượn sách của một bạn học, hiện giờ cô ấy đang cần đến nó, mà tối nay tớ có chút việc. Cho nên tớ liền nghĩ cần cậu giúp đưa quyển sách này cho cô ấy.”

“…..”

Hứa Khinh Khinh do dự một lúc, rồi sau đó gật đầu, “Được.”

Kỳ thật Hứa Khinh Khinh có chút bất đắc dĩ, cô còn phải vội về nhà nấu cơm cho dì. Còn nữa, cô cũng mới chỉ chuyển đến thành phố này, vẫn xa lạ, chưa kịp thích ứng được hết mọi thứ ở đây.

Nhưng khi nghĩ đến mấy ngày hôm nay Mễ Đào đều chiếu cố cô, Hứa Khinh Khinh có hơi xấu hổ nếu nói từ chối.

Thấy Hứa Khinh Khinh đồng ý, vui vẻ ôm lấy mặt cô, cười nói: “Cậu là tốt nhất!”

Nói xong, Mễ Đào gửi địa chỉ vào di động cô, rồi dặn dò: “Nếu mọi người ở đó không cho cậu vào, cậu liền nói tên tớ ra là được.”

“Được, tớ nhớ rồi.”

Vừa lúc này, chuông tan học vang lên. Hứa Khinh Khinh cùng Mễ Đào thu dọn sách vở, chuẩn bị rời khỏi lớp.

Hứa Khinh Khinh ngẩng đầu xem bài tập cần làm được ghi trên bảng đen, liền thấy một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, tay xách cặp đi ra khỏi cửa lớp.

Cô ấy trên người mặc đồng phục trung học Gia Hoa, bên ngoài chính là áo khoác, có cảm giác cô ấy đang đi catwalk vậy.

Hứa Khinh Khinh vỗ nhẹ cánh tay Mễ Đào, ra hiệu hỏi: “Cô gái đó là ai vậy? Thật xinh đẹp.”

Mễ Đào giương mắt lên nhìn, cô ấy hừ nhẹ một tiếng, “Là Tô Lê a ~.”

“À.”

Hứa Khinh Khinh thấy được sự khinh thường trong giọng điệu của Mễ Đào, nhưng cô rốt cuộc cũng không hiểu lắm, vì vậy cô xấu hổ không hỏi thêm.

Cô gái ở cửa có vẻ nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, đã bước ra khỏi cửa lớp, rồi sau đó liền bước chân quay lại.

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Lê nhìn đi nhìn lại Hứa Khinh Khinh cùng Mễ Đào, không nói lời nào, rồi nhanh chóng bỏ đi.

Không biết vì lí do gì, Hứa Khinh Khinh cảm thấy —— Mễ Đào có vẻ sợ Tô Lê đi.

Sau khi Tô Lê rời đi, Mễ Đào hít một hơi, cô ấy vỗ vỗ cánh tay Hứa Khinh Khinh, “Chúng ta nhanh đi thôi, còn phải trả lại sách.”