Chương 37-2: Tư thế đem người hôn đến tắt thở

Cù Mộ đứng hình ngay tại chỗ, không biết để tay vào đâu.

Cái gì đây!!!

Vì sao lại có loại ký ức này?!

Đào Yêu chống cự giãy giụa, hai tay vòng qua eo người, một tay đặt sau đầu người, hơi thở rối rắm, đôi môi không thể tách rời, đầu lưỡi mềm mại trong miệng....

"Rầm" một tiếng cửa phòng bị đóng lại, bóng đèn vừa mới bật sáng được mười giây đã phát nổ.

"Xảy ra chuyện gì?" Bên tai vang lên một tiếng động lớn, Hoài Đậu run rẩy hỏi.

Khuôn mặt thanh niên có những đường nét mềm mại, đôi mắt ấm áp sáng ngời, đôi mắt đẹp nhưng lại đờ đẫn, lúc này ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay to lớn của anh, cảm thấy có chút bất an.

Cù Du ôm người dựa vào trên sô pha, ngón tay cọ xát lên đôi môi tươi sáng của chàng trai, nhẹ nhàng nói: "Là thằng nhóc Cù Mộ kia đó, có lẽ là yêu rồi."

"A?" Hoài Đậu nghi hoặc ngửa đầu.

"Không liên quan gì đến em." Cù Du ôm người tay gãi gãi cằm Hoài Đậu, cúi đầu hôn lên má thiếu niên, ánh mắt dịu dàng: "Em chỉ cần quan tâm đến anh, phục vụ anh thật tốt là được."

Hoài Đậu tựa vào trong vòng tay rộng lớn của Cù Du, hạ mi xuống một góc không ai có thể nhìn thấy, mím môi gật đầu, không nói gì.

Nhảy phốc lên giường, Cù Mộ hận ước gì mình có thể bị chăn bông bóp chết, chui vào trong chăn làm nhộng.

Sao lại hôn người ta vậy?!

Không phải chỉ là vài ly rượu mạnh sao?

Vậy mà lại vô dụng như vậy?!

Căn phòng yên tĩnh một lúc, Cù Mộ bực bội ngồi dậy, đầu tóc rối bù, trên mặt tuấn nghị hiện lên một vệt ửng đỏ dị thường, hắn lẩm bẩm:

"Sao môi của người ta lại có thể mềm như vậy..."

Cả người nện ở trên giường, trở mình dùng chăn che mình lại, sau đó lại một tiếng ngao ngán vang lên, một tiếng gầm nghèn nghẹn phát ra: "Sao lại hôn người ta vậy a?!"

"Đầu óc vô dụng!"

"Mau nhớ lại đi!"

Sao lại hôn mà không nhớ chứ, nhưng cảnh hôn nhau đan xen được phát đi phát lại nhiều lần, quả nhiên đàn ông đối với những chuyện như này không thầy dạy cũng hiểu, Cù Mộ đỏ mặt nghĩ, nụ hôn đầu sao có thể hôn đến quen như vậy.

Nụ hôn đầu tiên của mình, còn Đào Yêu thì sao?

Có lẽ là cũng như vậy...

Như nghĩ tới điều gì, Cù Mộ đột nhiên ngồi dậy, rút

điện thoại di động ra.

Thứ sáu, bốn giờ chiều.

Điều đó có nghĩa là trường học sắp tan học rồi. TruyenHD

Buổi chiều Cù Du nghỉ làm là chuyện đương nhiên, thoải mái dựa vào đùi Hoài Đậu, cùng người nghe sách nói.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, một tiếng "đông" vang lên, Cù Du có thể cảm nhận rõ ràng Hoài Đậu run rẩy, trong mắt lập tức dâng lên lửa giận: "Nếu không cần tay nữa thì đưa đây anh mày chặt cho."

Cù Mộ cứng đờ bước chân, quay người nhìn sang liền thấy anh trai nhà mình trong mắt đầy tức giận, được một nam tử lịch lãm tuấn mỹ ôm trong lòng.

"Này......"

Say rượu quá không nhớ được gì nữa nên vẫn phản ứng rất nhanh: "Chị dâu!"

"Chị dâu cái đầu mày!" Cù Du lấy gối ra ném qua.

Bàn tay Hoài Đậu siết chặt quần áo.

"Đây là nam nhân của tao, gọi anh hai."

"Anh hai." Cù Mộ thông minh, nói gọi đã gọi.

Hoài Đậu có chút xấu hổ, tâm tình đột nhiên thay đổi khiến anh phản ứng có chút chậm chạp, vừa mới đứng dậy thì đã bị người đàn ông bên cạnh đẩy xuống, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp ôn hòa: "Ngoan, ngồi xong, khách khí với thằng nhóc thúi này cái gì."

"Đúng vậy, anh hai không cần phải khách sáo với em đâu, đêm qua làm phiền rồi, hôm nay em vội nên em có việc, lần sau nhất định sẽ nhờ anh đưa em đi chơi."

Đi xuống lầu Cù Mộ mới thấy rõ toàn cảnh dưới lầu, là một khu nhà rất cổ xưa, các bức tường của các tòa nhà đã rơi ra, có cột điện rỉ sét và đèn đường trông cực kỳ mất an toàn, nền đất thậm chí không có xi măng.

Cù Mộ nhíu mày, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không biết ở thành phố B có một khu dân cư lâu đời như vậy.

Chuyện rốt cuộc là như thế nào Cù Mộ quyết định làm xong việc của mình rồi mới hỏi anh trai, bắt taxi tới trường đã là lúc tan học, hắn thực sự không biết mình đến trường vì mục đích gì, hắn chỉ biết rằng hắn muốn gặp Đào Yêu ngay lập tức.

Không có lên lầu, Cù Mộ đứng ở cửa dưới bóng cây, cằm giật giật, suy nghĩ xem nên dùng tư thế nào để sành điệu hơn, kiểu khiến mắt người ta sáng lên một tiếng "ngầu".

Thật sự là "ngầu".

Lần thứ sáu nghe đến hai chữ "Lão đại, trùm trường" Cù Mộ đen mặt, không cho rằng bản thân là trùm trường, hắn chỉ đánh vài phát tên hạng hai chủ động tìm rắc rối, và không hiểu sao anh ta lại bị coi là trùm trường.

"Đang làm gì vậy?"

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Cù Mộ giật mình, quay lại nhìn thấy Lệ Ngang đang nheo mắt nhìn mình, "Làm chuyện gì trái lương tâm nên trốn sau gốc cây hả?"

"Mày kệ tao đi." Cù Mộ đơ mặt phản bác, thấy học sinh ra khỏi trường ngày càng ít, hắn ho khan một cách mất tự nhiên, khoanh ngực, "Đào Yêu còn chưa ra sao?"

"Đào Yêu?" Lệ Ngang nói, "Đào Yêu sáng sớm liền đi rồi, cùng Quang Nhi ra ngoài, chắc đã về rồi đi."

Không chờ Cù Mộ nói chuyện Lệ Ngang liền giơ tay ôm cổ người bên cạnh, tự lẩm bẩm.

"Hôm qua mày có thấy không? Đường quản lý trước đó đã nói với tôi rằng anh ấy tìm được một ca sĩ nổi tiếng trong quán bar. Không ngờ lại là Diệp Bắc Sơ, nhóc đáng yêu cũng ở." Nói đến này Lệ Ngang nheo lại đôi mắt có chút ái muội, "Không nghĩ tới nhóc đáng yêu ngày thường không khoe khoang nhưng khi hát bài đó, tao muốn nổi hết da gà. Tao cảm thấy như mình sắp yêu thật sự lần nữa rồi, bài hát đó chạm đến trái tim tao luôn."

"Nga, phải không." Cù Mộ hừ lạnh, "Chắc là như vậy đi."

Nghe vậy Lệ Ngangnhư đã nghe thấy điều gì đó buồn cười, vừa cười vừa chụp Cù Mộ, cho đến khi khiến Cù lão đại ôm ngực vẻ mặt bễ nghễ chúng sinh nổi giận bị đạp một chân mới mở miệng.

"Nếu vẫn như vậy, thì hôn chết nhóc, cứ như vậy, cuối cùng đẩy người ta lên cửa, tư thế giống như muốn hôn chết người vậy."

Cù Mộ ôn giận: "...... Không có!"

"Sao trước đây tao không nhận ra mày mạnh miệng như vây nha Cù lão đại."

Lệ Ngang không khỏi mỉm cười, ngày hôm qua Cù Mộ ra ngoài thì không quay lại nữa, uống vài chén rượu, quán bar ngư long hỗn tạp sợ có chuyện xảy ra liền tìm tìm, kết quả liền nhìn thấy người kia ngồi một mình trong góc uống hết cốc này đến cốc khác rồi loạng choạng đi vào phòng nhạc cụ.

Lệ Ngang đi theo, xem toàn bộ quá trình, và...

"Tao có ghi hình." Lệ Ngang nói ra cọng rơm cuối cùng đã suy sụp Cù Mộ.

·

"Còn xem nữa hả?"

Hai người tìm một quán đồ uống, Lệ Ngang từ toilet đi ra, nhìn Cù Mộ ôm di động ghé vào trên bàn cẩn thận quan sát hơn nửa giờ không nhịn xuống trêu đùa, "Nhìn vẻ mặt si hán của mày kìa."

Cù Mộ nửa nằm nửa nằm, cầm điện thoại cắn ống hút, nhướng mi nhìn Lệ Ngang không nói một lời.

"Nói nói, nghĩ như thế nào?" Lệ Ngang ngả người ra sau với vẻ mặt "Không gì có thể thoát khỏi tầm mắt của tao."

"Cái gì mà nghĩ như thế nào?" Cù Mộ phun ra ống hút ngồi thẳng thân mình, "Uống say nhận nhầm người mà thôi."

Lệ Ngang trầm mặc không nói, liền như vậy nhìn Cù Mộ.

Cù Mộ bị nhìn chằm chằm xù lông tức giận nói: "Mày nhìn tao làm gì?" Sau đó đem điện thoại ném ở một bên mặt thối ra nhỏ giọng lẩm bẩm, "Làm sao tao biết tao đang nghĩ gì, tao cũng không biết tại sao lại đi hôn người ta, vốn là không chịu khống chế, hôn cũng hôn rồi có thể làm sao bây giờ."

Vừa dứt lời Lệ Ngang liền cười lên, cười tới mức người chung quanh liên tiếp quay đầu lại, cậu xin lỗi cười cười đem băng ghế kéo đến bên cạnh Cù Mộ, đề ra nghi vấn một phen sau phi thường tin tưởng nói:

"Mày thích cậu ta."

Không phải hắn không ngờ tới kết quả này, cho nên hắn không ngạc nhiên khi Lệ Ngang nói ra, chỉ im lặng.

"Đưa điện thoại đây." Lệ Ngang lấy điện thoại Cù Mộ lại, yêu cầu nhận diện khuôn mặt, bấm vài cái không đợi ai phản ứng, liền đem điện thoại ném cho Cù Mộ, đứng dậy vỗ vỗ người bả vai, "Tao đi đây, mày từ từ uống."

Thấy người ra cửa Cù Mộ phản ứng lại, nhìn vào điện thoại di động của mình, không ngờ nhìn thấy thứ gì đó, sắc mặt anh thay đổi rõ rệt, liền đánh rơi điện thoại di động xuống mặt đất

Nếu có người đi ngang qua, nhất định sẽ nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị hộp trò chuyện có chữ "Đào Yêu nhi", tin nhắn mới nhất là do chính hắn gửi đến:

"Tôi thích nhóc, Đào Yêu."

Trà Cúc Dưa Leo