Chương 15: Có những điều không nên ước

Trong biệt thự.

Một căn phòng chứa đồ tối đen và chật chội, lớp trưởng nhắm chặt mắt, cả người run rẩy lẩy bẩy, răng nanh nghiến lại, sắp không thể nắm chặt được góc áo trong tay.

"Thần Thần, con đang ở đâu thế..."

Cách đó không xa, giọng nữ mềm mại không ngừng gọi tên ở nhà của hắn ta, cứ như là một đứa trẻ tinh nghịch đang chơi trốn tìm với mẹ mình.

Đó không phải là mẹ hắn ta.

Mẹ ruột của hắn ta... một tuần trước đã mất rồi.

Hắn ta vẫn nhớ rõ ngày mình nhận được điện thoại của cảnh sát, ngày mà hắn không thể tin nổi ngã sõng xoài trên mặt đất.

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi ngày hắn ta trải qua càng thêm u ám và vô lý, hắn ta cũng không rõ bản thân sao có thể vô tri vô giác đi học.

Mảnh vải dính đầy mồ hôi tuột ra khỏi lòng bàn tay, lớp trưởng vươn tay che tai, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh đồ vật rơi trên mặt sàn đang đi lại bên ngoài hành lang.

Cùng với đó là tiếng cánh cửa từng cái từng cái bị mở ra, có thể hiểu rằng chủ nhân của giọng nói đó hoàn toàn có thể xác nhận vị trí của hắn ta, động tác chậm rãi từ từ, hoàn toàn chắc chắn lớp trưởng không thể chạy ra khỏi căn biệt thự này.

Còn có tiếng kim loại ma sát trên sàn nhà.

Bước chân ngày càng gần.

Nó đang chơi đùa với con mồi.

Chỉ còn lại hai căn phòng, con quái vật đó sớm muộn gì cũng tìm được hắn ta thôi, ý nghĩ này khiến lớp trưởng như rơi vào trong hầm băng.

Hắn ta bất lực co chặt người, nước mắt rơi trên khuôn mặt, trong đầu hiện ra chuyện nửa tháng trước.

Nếu... không có....

...Nếu không ước thì tốt rồi!

Lớp trưởng không biết làm sao con gấu bông đó xuất hiện trong phòng hắn ta, và tại sao hắn ta lại như bị quỷ ám mà làm ra chuyện đó.

Đó là buổi tối nửa tháng trước.

Có lẽ là do âm thanh cha mẹ ném đồ quá mạnh, có thể là những lời nói khi cãi nhau của họ làm hắn ta tổn thương, lớp trưởng cuối cùng cũng không thể tiếp tục làm đống bài tập quá khó đó, lựa chọn chạy trốn vào phòng mình, lại phát hiện ra trên cặp sách không biết từ lúc nào lại có thêm một con gấu bông.

Như là mấy con gấu bông bình thường trong thành phố, chỉ là đôi mắt có chút kỳ lạ.

Là mẹ tặng hắn ta à?

Người mẹ mà bình thường hắn ta ít khi gặp mặt, tự xưng là bà chủ gia đình.

"Quá vô dụng, lần nào cũng dặn cô ở nhà hướng đẫn nó, kết quả vẫn học ngu như thế!" Khuôn mặt tức giận của cha hiện lên, khóe mắt xiêu vẹo, sắc mặt vô cùng ghê tởm khiến người ta rùng mình: "Làm tôi đi dự tiệc tối với đối tác, không biết lấy gì để nói!"

Mẹ lại liên tục cười lạnh: "Thế anh cũng thật quan tâm con trai anh nhỉ? Mong tôi một mình dạy dỗ là tốt được? Đó là đầu óc của nó ngu, chẳng có cách nào hết!"

Hít sâu mấy lần, lớp trưởng cố gắng nuốt nước mặt lại, dùng sức lắc đầu, muốn xóa đoạn đối thoại khiến hắn ta đau khổ này ra khỏi đầu.

Đầu óc nó ngu, không thể khoe khoang được...

Hình như là đúng thế.

Nước mắt lớp trưởng ứa ra, hắn ta lại muốn khóc.

Một người nam sinh lại không thể khống chế được nước mắt của mình, thật sự rất xấu hổ.

Không phải là hắn ta không muốn học, ngược lại hoàn toàn, khi bạn cùng lớp hẹn nhau đi chơi, hắn ta vẫn đang vùi đầu học tập. Cho dù là trong tiết thể dục, hắn ta cũng lấy lý do cơ thể không được khỏe, chỉ vì có thể ở lại trong lớp làm thêm nhiều bài tập hơn.

Nhưng mà bất kể hắn cố gắng đến mức nào, hắn ta vẫn luôn không thể hiểu rõ đề bài, cũng không thể lấy được thành tích ưu tú trong học tập.

Những chuyện trong lớp xử lý rất đơn giản, nhưng thành tích học tập lại không có cách nào nâng cao.

Khi hắn ta ở lại trong lớp học vẫn luôn chú ý đến một người khác...

Cùng là lý do cơ thể, không thể tham gia tiết thể dục, bạn cùng lớp - Giản Tà.

Chỗ ngồi của bạn học này ở phía sau, khuôn mặt cậu vùi trong cánh tay ngủ gục, chỉ để lộ mái tóc bay bù xù.

Thường có gió nhẹ xuyên qua cánh cửa sổ khép hờ, thổi tung lớp rèm cửa, lớp vải mềm nhẹ phất qua sau lưng cậu, khiến cho lớp trưởng đang nhìn chăm chú giật mình.

Thật sự rất đẹp.

Hắn ta không thể kìm được mà nghĩ như vậy.

Từ đó về sau, hắn vẫn luôn nhìn lén Giản Tà.

Giản Tà hình như rất bận, luôn cô độc, đến tận lúc này cũng không hề thấy cậu dùng thời gian ngoài giờ học để học tập, nhưng vẫn xếp vị trí cao trong bảng thành tích.

Cuối cùng, vào một hôm nào đó, trong không gian im lặng lớp trưởng lấy hết dũng khí mời cậu đến nhà mình chơi.

Nhưng, dưới ánh mắt mong chờ của hắn ta, đối phương sau khi suy nghĩ một chút lại từ chối, cũng không đưa ra lời hẹn sẽ đến vào một ngày nào khác.

Có phải là thành tích tốt hơn một chút... cậu sẽ đồng ý hay không...

Bàn tay đang cầm con gấu của lớp trưởng nắm chặt lại, trong đầu quẩn quanh những lời cha mẹ nói khi cãi nhau.

Đầu óc trở nên trống rỗng, hắn ta như chết lặng mà ôm con gấu lảo đảo đến bên giường, nằm đó ngơ ngác nhìn trần nhà, ngủ quên lúc nào không hay.

Trước khi ngủ, lớp trưởng không ngừng ước nguyện, hy vọng thành tích kiểm tra tháng của mình mấy hôm nữa sẽ tốt một chút.

Cho dù là chỉ hơn một người, chỉ tăng một bậc mà thôi.

Lớp trưởng chưa bao giờ nghĩ đến, ác mộng của hắn ta bắt đầu từ đây.

Sau hai ngày, thành tích của hắn ta đúng là được nâng cao, dù chỉ hơn một người, nhưng lớp trưởng đã thấy rất vui vẻ. Nhưng khi hắn ta đang cầm phiếu điểm trở về chỗ thì nghe được tiếng thì thầm, hắn ta nghe được một tin tức không thể tưởng tượng được.

Bạn học có thành tích luôn nằm trên hắn, trong môn thi tháng cuối cùng không biết tại sao đột ngột quỳ gối nôn mửa.

Hiện trường rất kinh khủng, nghe nói đối phương dường như muốn nôn hết nội tạng ra, bị đẩy thẳng đến bệnh viện, nên không thể làm bài kiểm tra cuối cùng.

... Có phải là trùng hợp không? Lớp trưởng ngập ngừng nghĩ.

Nhưng ngay khi hắn dừng bước chân, muốn đến gần để hỏi thêm bạn học về chuyện này, bọn họ lại đột ngột tránh ra, như thể có kẻ huyền bí nào đó đang điều khiển vậy.

Là tôi giúp cậu. Trong hư không, có một ý niệm tà ác đang cười xấu xa nhắc nhở hắn ta.

Lớp trưởng không kiềm chế được mà lắc đầu, cắt giọng nói này khỏi đầu óc.

Sau khi tan học, lớp trưởng là người đầu tiên rời khỏi lớp, hắn ta cảm thấy phiếu điểm đang đặt trong cặp sách của mình nặng trình trịch. Nó đè nặng lên vai và ngực, nhưng hắn ta vẫn không ngăn được bước chân tiến tới với những mong mỏi nhỏ nhoi.

Dù chỉ là hơn một người, nhưng mà... có thể chứng minh cho bọn họ thấy, hắn ta chưa hoàn toàn hết thuốc chữa, đúng không?

Nhưng mà vô dụng.

Căn bản là vô dụng.

Lớp trưởng nhìn phiếu điểm bị xé rách, dưới nhà vang lên tiếng cãi nhau quen thuộc, nghe thấy chữ "ly hôn", một giọt nước mắt rơi trên trang giấy, cuối cùng hắn ta không thể khống chế được mà khóc lên.

Phản ứng không quan tâm chút nào của cha mẹ, nói rõ hắn ta không phải là nguyên nhân chính mà bọn họ cãi nhau.

Chẳng qua bọn họ sớm đã không ưa nhau, sau đó lấy đứa trẻ như hắn ta ra để làm cớ thôi, thật ra chẳng thèm quan tâm đến người bị kẹp ở giữa, như thể hắn ta vô cùng dư thừa.

Bất ngờ, lớp trưởng nhớ đến con gấu đang ở trong phòng ngủ của mình nhếch miệng cười, tiếng cười bí ẩn quẩn quanh trong đầu hắn.

Lại ước thêm một điều nữa đi.

Dù không biết có tác dụng hay không, nhưng nếu thật sự có tác dụng thì sao?

Gần như là không lưỡng lự, hắn ta bước chân về phòng ngủ, nhưng trong khoảnh khắc mở cửa, hắn không khống chế được mà bị dọa đến hét lên, lùi về sau mấy bước.

Con gấu bông vẫn nhếch môi cười như trước, nhưng một bên mặt đã bị máu loãng tẩm ướt, làm gương mặt vốn rất dễ thương trở nên rất đáng ghét, trên người con gấu bông bốc lên mùi hôi thối không nên có.

Bạn học ở lớp nôn đến muốn nôn hết nội tạng ra, không phải là trùng hợp.

Bên tai hắn vang lên tiếng vù vù, ý thức như rơi vào hầm băng.

Cha mẹ vẫn còn đang cãi nhau, âm thanh ghê tởm đó đến cách lớp cảnh cửa vẫn không ngăn chặn được, bò theo cầu thang xuyên vào trong căn phòng, hung hăng đâm vào trái tim lớp trưởng.

"Ly hôn luôn đi, bàn luôn trong đêm..."

"Đứa trẻ vô dụng như thế tôi không cần."

"Anh nghĩ rằng tôi muốn mang theo một đứa con chồng trước à? Nghĩ cũng không có cửa đâu, trừ khi anh chia cho tôi nhiều tiền một chút!"

Lớp trưởng cảm thấy nhục nhã cúi đầu xuống, con rối trước mắt lại như đang khều khều hắn, đang im lặng mà cười nhạo hành động vụng về và bối rối của hắn ta.

Khuôn mặt hắn ta nhanh chóng nóng bừng lên, một cảm giác kích động lạ lẫm cho phép hắn ta xông lên phía trước, nắm lấy con gấu, nói ra lời ước nguyện thứ hai.

Hy vọng cha mẹ không cần tách ra.

Những chuyện không nên xảy ra đó, như chuyện ngoài ý muốn thôi, là do hắn ta bị quái vật dụ dỗ mà thôi... Lý do thoái thác như vậy, lại không thể thuyết phục hắn ta được.

Là hắn ta hại chết cha mẹ!

Một ngày sau, lớp trưởng mang khuôn mặt chết lặng đứng trong cục cảnh sát, tay cầm áo khoác đồng phục, nghe đối phương dùng giọng điện thông cảm nói cho hắn ta một câu chia buồn: "Về nguyên nhân cha mẹ cháu xảy ra tại nạn thì cảnh sát vẫn đang điều tra, phán đoán sơ bộ là do phanh xe không ăn, xin chia buồn với cháu..."

Nghe nói khi xe cứu thương đến nơi, bác sĩ và y tá có nhiều kinh nghiệp đều bị cảnh tượng đó làm ghê tởm đến nôn ra.

Chiếc xe không có lý do rơi xuống vách núi, xe thể thao bị rơi đến lõm vào, hai người tử vong tại chỗ, thi thể bị tác động mạnh đến mức hòa trộn vào với nhau.

Hoàn toàn không thể phân biệt, báo cáo khám nghiệm ghi lại: thi thể của hai người chỉ có thể để cùng trong một cái túi rộng rãi.

Lớp trưởng như muốn điên luôn.

Hắn ta không biết mình đã về nhà như thế nào, dùng bàn tay tuyệt vọng mà kéo con gấu đã bị bao trùm trong máu lên, gào thét với nó, muốn cha mẹ mình trở về, mà không phải lạnh như băng nằm trong phòng xác.

"Tôi muốn bọn họ trở về bên cạnh tôi." Lớp trưởng nức nở nói: "Tôi không cần những điều ước trước đây nữa, tôi chỉ muốn họ trở về thôi."

Không biết có phải là do ảo giác hay không, sau khi thốt ra những lời đó, hắn ta có thể nghe được tiếng cười khẩy không chút che dấu nào vang trong không khí.

Lớp trưởng ngay lập tức ngớ người ra.

Thấy hắn ta suy sụp như thế này, nó rất vui vẻ...? Lẽ nào những chuyện này chỉ là một cách đem đến niềm vui cho nó mà thôi?

Thân thể từ từ trượt xuống, lớp trưởng ôm lấy cái đầu đang kêu vù vù. Dù tuyệt vọng đến cực điểm, trong lòng hắn ta vẫn ôm theo tia hy vọng mong manh, hy vọng nó có thể buông tha hắn ta.

Trong đêm đó, mưa to gió giật, gió lớn đến nỗi giật cửa sổ sát đất rung lên đùng đùng, giọt mưa đập vào vách tường, tia chớp xé toạc bầu trời.

Tiếng chuông điện thoại suýt chút nữa bị âm thanh bão bùng che đi, nếu không phải lớp trưởng đang ngồi run rẩy trong phòng khách, có thể hắn ta sẽ bỏ qua âm thanh điện thoại vang lên dồn dập này.

Hắn chậm rãi nhận điện thoại, mà khi âm thanh đối phương truyền vào trong tai hắn, da gà trên cánh tay từng lớp từng lớp nổi lên.

"Thi thể trong nhà tang lễ biến mất rồi..."

Ngoài hành lang trong phòng khách im ắng, đột ngột truyền ra những âm thanh lạ.

Như là có con chuột đang cào ván cửa.

Nhưng thật lạ lùng, âm thanh đó càng giống như là tiếng cắm chìa khóa vào ổn hơn.

... Có người trở về.

Lớp trưởng không dám quay đầu, trong điện thoại đang nói chuyện gì hắn ta cũng không nghe rõ lắm. Hô hấp của hắn ta trở nên dồn dập, bàn tay nắm điện thoại run rẩy, cùng lúc đó, hắn ta nghe được âm thanh vang lên sau lưng mình: "Thần Thần..."

Sau đó, trong điện thoại truyền đến tiếng cười trộm.

Giọng nhân viên nhà tang lễ mà con quái vật kia đóng giả và giọng nói truyền đến từ sau lưng hắn, một trước một sau vang lên, vây hắn trong sự khủng hoảng và sợ hãi cùng cực: "Tôi trả cha mẹ của cậu cho cậu này, cậu cảm thấy tôi làm có tốt không?"

...

Chiếm lấy thi thể của cha mẹ là một loại quái vật có trí tuệ.

Hắn ta đã sống với nó mấy hôm, hoàn toàn không thể thoát khỏi nó. Chỉ có những khi đến trường, hắn ta mới có thời gian để thở.

Nó biết suy nghĩ của hắn ta, biết hắn ta muốn làm gì, nó có thể tấn công bất kỳ người nào.

Con quái vật đội lốt người không có gì là không biết, như là xuất hiện ở mọi nơi, như là đang vờn chuột mà tùy ý đối xử với hắn ta.

Không biết tại sao, nó lại thấy hứng thú với Giản Tà, cũng buộc hắn ta gọi cuộc điện thoại lúc trước.

Khá tốt... Giản Tà nhận ra hắn ta đang nói dối.

Lớp trưởng nhục nhã nghĩ, cậu sẽ không đến, cậu vẫn an toàn, chỉ có bản thân gặp nguy hiểm mà thôi.

Hắn ta lắc lắc đầu, che miệng lại, phải nghĩ cách để trốn thoát, hắn ta rón rén muốn chui vào ngăn tủ, trong chớp mắt vừa ngẩng đầu thì đồng tử chấn động.

Cách lớp trưởng không đến một mét, gương mặt trắng bệch quen thuộc đang nhếch miệng cười, không biết đã nhìn hắn bao lâu.

Nó vậy mà vẫn luôn ở đây....!

Hóa ra khi người ta sợ hãi đến cực điểm, cổ họng sẽ giống như bị người ta bóp chặt, ngay cả tiếng thét cũng không thể phát ra được...

"A...!!!"

Đây không phải là tiếng kêu của hắn ta.

Nhưng lại để cho lớp trưởng trong hoàn cảnh khẩn trương có thể thở ra một hơi.

Sau đó, trợn mắt nhìn cảnh tượng không thể tin được phía trước.

Con quái vật mấy ngày hôm nay vẫn oai phong, bất khả chiến bại đang liên tục phát ra tiếng hét chói tai, nó đang rất đau đớn, vươn bàn tay hôi hám che đi khuôn mặt, nhưng hắn ta vẫn có thể thấy máu tươi đang trào ra từ kẽ hở giữa những ngón tay, tàn khốc rơi trên mặt đất.

"Phân thân của tao bị gϊếŧ, lè kẻ nào, kẻ nào dám...!"

Lớp trưởng không thể tin vào hai mắt mình.

Xuyên qua đôi mắt đang chấn động của hắn ta, có thể thấy con quái vật khoác da người đùa giỡn lòng người, ngông cuồng tự cao tự đại đang sợ hãi.

Hắn ta không nhìn nhầm đâu, nó đang sợ hãi.

Sợ hãi điều... tồn tại không rõ nào đó.

Từ khi trở thành Yêu vật cấp A+ đến nay, chưa từng xuất hiện chuyện Lĩnh vực của nó bị xâm nhập.

Cảm giác đau đớn vì bị xé toạc vẫn theo dòng máu toát ra từ trong mắt nó sinh sôi, đối phương chưa thực sự ra tay, áp sức mạnh do chênh lệch lực lượng đã đánh tan sự kiêu căng của nó.

Nhưng mà, nó mới là Yêu vật có cấp bậc cao nhất...

Nó mới là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn!

Ngay lúc đó, tiếng điện giật vang lên "két két", thậm chí là chỉ trong giây lát, ánh sáng rực rỡ phủ lên mọi thứ, những bóng đèn đã tắt trong biệt thự đồng loạt sáng lên, đem những gì trốn trong bóng đêm moi ra dưới ánh sáng.

Nhưng rất kỳ lạ, một cảm giác u ám hơn, hơi thở đè nén đến quỷ dị ngập tràn trong không khí.

Lớp trưởng biết, vì con người có năng lực liên tưởng phong phú, bóng đêm sẽ thúc đẩy con người nảy sinh ra càng nhiều nhân tố gây sợ hãi.

Nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến, dưới sự soi chiếu của ánh sáng, thế nhưng vẫn như cũ làm người ta sinh ra cảm giác âm u và sợ hãi không thể tiêu tan!

Đỉnh đầu của hắn ta dường như cũng đang sợ hãi đến run rẩy.

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, không khác nào một tiếng sét đánh trên đỉnh đầu, lớp trưởng và yêu vật đều bị kí©h thí©ɧ đến nhảy dựng lên, quay đầu nhìn cánh cửa.

Hình như chỉ là một lời nhắc nhở hàm súc, bởi vì sau vài giây im lặng, cửa bị đối phương thẳng tay mở ra từ bên ngoài, lộ ra gương mặt vô cùng quen thuộc.

"..."

Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, lớp trưởng trợn to hai mắt theo bản năng.

Đứng ngoài cửa là một thân hình thon dài cao gầy, đôi mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào căn phòng hỗn loạn, chủ nhân của đôi mắt đỏ tươi đúng là bạn học cùng lớp của hắn ta.

Làm sao sẽ... là cậu?

Trước mắt hắn ta, Giản Tà mặt một chiếc áo khoác thể thao, cứ thế mà đơn độc một mình bất ngờ xuất hiện trước mặt một người một yêu vật.

Không khí rơi vào khoảng lặng không rõ tại sao, ngoại trừ những tiếng động rất nhỏ, người trong biệt thự như đông cứng lại.

"Tách, tách."

Máu tươi chảy ra theo kẽ hở trên gương mặt Yêu vật cấp A+, vẫn không ngừng mà rơi trên sàn nhà, bắn lên tung tóe.

Còn lớp trưởng vẫn đang duy trì tư thế ngã ngửa trên mặt đất, miệng há hốc nhìn những chuyện xảy ra trước mắt.

Không có tiếng nói chuyện.

Trong chớp mắt Giản Tà chậm rì rì đi đến, một vài sợi tóc đen dừng hai bên má, bị cậu nâng tay vuốt ra sau tai.

Học sinh trung học trong giai đoạn trưởng thành chưa hết nét trẻ con, vả lại bận với việc.. học tập và bài vở, dưới đáy mắt cậu có một quầng đen mờ nhạt, đôi giày cổ cao thậm chí còn hở một bên, chẳng khác nào diễn viên trong phim thanh xuân học đường đi nhầm vào hiện trường quay phim kinh dị, gần như cùng hiện trường đầy máu tanh trong biệt thự không có chút liên quan nào.

... Nhưng chỉ là gần như mà thôi.

Bất kỳ người nào đang có mặt tại đây đều có thể nhìn thấy rõ ràng, phía sau lưng con người này ngưng tụ một làn khói màu đen cực kỳ khủng bố.

Làn khói đó sống.

Thậm chí là Yêu vật cấp A+ cũng không thể xem nhẹ ác ý nồng nặng mà đám khói đen đó đang tỏa ra, khiến nó chấn động, sợ.

Thế mà lại tồn tại một loại sinh vật do những cảm xúc tối tăm thực thế hóa...

Vị này vô cùng nhẹ nhàng khoác một luồng khói đen lên bên vai Giản Tà, động tác hoàn toàn lười nhác, như là dã thú đang phơi bày sự kiểm soát của nó.

Đúng lúc đó, khi màn sương đen còn đang lay động trong căn phòng chỉ khoảng mười mét vuông này, che dấu sát khi, giống như là trong giây tiếp theo, vị này sẽ đem con người trước mắt ăn luôn vào bụng vậy.

Lớp trưởng cố nén sợ hãi, kêu to: "Bạn học Giản Tà, phía sau lưng cậu!"

Nghe tiếng, Yêu vật từ trong sự đờ đẫn chui ra lấy lại tinh thần, ngay lập tức cười ha hả.

Giản Tà? Đây không phải là con mồi mà nó vẫn đang tìm kiếm sao.

Nó đã sớm được nghe nói, cậu là con người có hương vị mà bất cứ Yêu vật nào đều yêu thích.

Một lúc trước, nó ngoài ý muốn mà biết được rằng mục tiêu của nó và cậu là bạn cùng lớp, nó đang nghĩ sau khi đùa giỡn với lớp trưởng xong thì chiếm thân thể của hắn ta đi gặp Giản Tà, không nghĩ đến cậu thế mà trực tiếp xuất hiện trước mắt nó, xem như là kinh hỉ ngoài ý muốn rồi.

"Tao còn tưởng là có cái gì đến đây, hóa ra không phải là Điều tra viên đáng ghét sao?"... Bộ dạng của Giản Tà không tệ, nó nhìn cậu từ đầu đến đuôi một lượt, liếʍ liếʍ môi, có chút tiếc nuối nói: "Ngửi đúng là rất thơm nha..."

Bọn nó không hề nói quá chút nào.

Chỉ là thật đáng tiếc, Giản Tà đã bị Yêu vật khác nhét vào Lĩnh vực rồi.

Đó cũng là Yêu vật cấp A+ đúng không? Hèn chi có thể đi vào Lĩnh vực của nó, bởi vì chúng nó là Yêu vật ngang cấp.

"Đây là con mồi của tôi." Nó chỉ tay vào lớp trưởng đã bị dọa đến ngây ra, nhìn thẳng vào Giản Tà, nuốt nước bọt, tự nhiên mà đưa ra đề nghị với làn khói đen sau lưng Giản Tà: "Dù tôi đã lâu rồi không ăn huyết nhục... nhưng chúng ta có thể trao đổi hàng hóa một chút?"

Lớp trưởng bị nó chỉ vào thân thể run lên.

Nó tự nhận là điều kiện mình đưa ra vô cùng hấp dẫn, dù sao rất ít Yêu vật sẽ đưa ra đề nghị chia đồ ăn.

Nhưng đám khói đen không có phản ứng như trong suy nghĩ của nó, như là khinh thường đáp lời, thái độ khinh miệt khiến nó giận tím mặt.

Còn Giản Tà thì cứ như là không nghe được âm thanh bọn họ đang nói chuyện, không hề nhận ra phía sau mình có đồ vật rất khủng khϊếp, chỉ là bước chân đến, từ cửa đi vào.

Động tác như vậy đã thể hiện ra quan hệ cộng sinh quỷ dị của hai người.

Khói đen không hoàn toàn tách rời khỏi người Giản Tà, chỉ đơn giản là tự do trôi nổi xung quanh cậu.

Vị trí vốn phải có bóng dáng thì lại hoàn toàn trống rỗng, bóng dáng biến mất trong hư không, đôi mắt người trong biệt thự có thể thấy một sợi dây nhỏ liên kết giữa đế giày của Giản Tà và làn khói đen. Trong chớp mắt, quan hệ của hai người trở nên rõ ràng.

Nó không phải là kẻ đang điều khiển Giản Tà.

Giản Tà cũng không phải là con mồi của nó.

Ngược lại, trong căn biệt thự lúc này bọn họ mới là những kẻ duy nhất đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.

Lớp trưởng nhanh chóng ngẩn ra, không thể tin được những gì mắt mình nhìn thấy, cho đến lúc này, miệng hắn ta vẫn há to mà chưa hề khép lại.

"Anh và tôi giống nhau, cùng là Yêu vật cấp A+ đúng không?" Yêu vật dường như đã bị tình cảnh trước mắt đánh cho lơ mơ, nhìn xúc tua của vị kia đang đặt trên vai Giản Tà --- lúc này đã có ý nghĩa khác biệt, đó rõ ràng là tư thế bảo vệ --- ngơ ngẩn: "Nhưng mà tại sao anh sẽ... sẽ..."

[ Cấp A+?] Vị này cười nhạo, sự mỉa mai gần như là tràn ra luôn, nói chậm rãi: [ Tôi không phải đâu.]

Giản Tà: "..."

Nếu vị này muốn chơi đùa, chắc chắn là kẻ mạnh, nhìn thấy trọng điểm ở đâu là chọc vào đó.

Nhưng mà đúng thế, cấp A+ là cấp độ mạnh nhất mà Cục Quản lý Siêu nhiên dùng để phân chia, vị này ngay cả Điều tra viên còn không để ý, liền càng không thể nào dùng cấp bậc đó để đánh giá mình.

Nhưng mà, không đợi Giản Tà nói thêm điều gì, Yêu vật lại bối rối quay đầu, tự mình nói: "Tôi đã biết..."

Nó quay ngoắt đầu..., nhìn Giản Tà mặt mày tỉnh bơ.

Bất ngờ, từ trong miệng nó toát ra một tràng cười: "Cậu đã làm giao dịch gì với anh ta? Nên biết, anh ta sẽ không vô duyên vô cơ mà giúp con người, cậu cũng không ngu như thế đúng không, bạn nhỏ Giản Tà? Đương nhiên, nếu anh ta không nói ra nội dung giao dịch cho cậu vậy thì cái giá mà cậu phải trả là rất lớn đó..."

Nghe thế, Giản Tà ngừng lại, vẻ mặt có phần vi diệu.

Nó nói đúng rồi. Thật ra cho đến bây giờ, cậu không hề tin vị này tiếp cận cậu không có mục đích.

Trên thế giới này có ác ý vô duyên vô vớ, nhưng tuyệt đối không hề có ý tốt không rõ lý do như thế.

Song, ngay khi Yêu vật đó đang nói, trước mắt cậu lung lay, chỉ còn cái bóng màu đen ở lại, chỉ nghe thấy tiếng nổ "Rầm" khiến người ta sợ hãi. Yêu vật vốn đang đứng đó nói vô cùng hả hê đắc ý vậy mà một phát lại bị đá bay đi, ngã thẳng lên vách tường cách đó khoảng hai mươi mét, lực lượng khủng khϊếp khiến tứ chi nó hoàn toàn vỡ vụn.

"Đừng so sánh tôi với anh."

"..."

Lúc này, giọng nói của vị kia không chỉ vang lên trong đầu Giản Tà, những người đang có mặt ở đây đều có thể nghe rõ ràng.

Giản Tà một lát sau mới có phản ứng lại, hóa ra vị này vẫn có thể khiến những người khác nghe được tiếng nói chuyện, chỉ là vị này có thích hay không mà thôi.

"Giao dịch?" Tiếng hừ lạnh vang lên, độ ấm xung quanh thẳng tắp giảm xuống, ngữ khí của vị này mang theo sự chán ghét: "Cút. Đừng làm bẩn tình cảm của tôi và em ấy."

Lớp trưởng trợn mắt há hốc mồm, ngoài ý muốn nghe được tin tức nóng bỏng: "..."

Giản Tà lại một lần nữa bị thổ lộ một cách mập mờ: "..."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lấy cảm hứng từ hình ảnh con khỉ trảo đồ vật.

Vỗ tay cho tình cảm đau đầu này nào

[..] Những lời trò chuyện trong đầu Giản Tà

".." Những lời nói ra thành lời

Hết chương 15./.