Chương 17: Cưỡng chế ép yêu?

Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thủ đô. Đông đến, mọi người đều mang trên mình một tầng sương trắng, phong trần mệt mỏi.

Trợ lý Chu đã đứng đợi rất lâu, mắt kính cũng xuất hiện hơi sương: “Sếp Tưởng, tôi đã sắp xếp người hoàn thành công việc. May mà tiền đến kịp lúc, công ty không có vấn đề gì lớn.”

Tưởng Minh Trác lên xe, nói với trợ lý: “Trước tiên đưa Lục…” Anh dừng lại một chút, hơi cười nói, “Trước tiên mời Lục tổng ăn bữa cơm đã, cảm ơn cậu ấy lần này đã giúp đỡ.”

Trợ lý Chu nghe vậy, nghiêng đầu nhìn người ngồi cạnh Tưởng Minh Trác — người nọ mặc một bộ âu phục màu xám nhã nhặn, trông có khí chất của một người giàu có, nhìn qua có vẻ trẻ, chỉ là hơi có cảm giác ông cụ non.

“Chào ngài Lục tổng, cảm ơn ngài lần này đã giúp chúng tôi.” Trợ lý Chu nói, người nọ có vẻ không muốn nói chuyện, hắn cung kính bắt tay, cẩn thận khởi động xe.

Xe chạy băng băng trên đường cao tốc, dọc đường đi, Lục Khải câu được câu không trò chuyện với Tưởng Minh Trác, đều là mấy câu chuyện ngoài lề không liên quan.

Trợ lý Chu cảm thấy hơi kì lạ, nghe hai người nói chuyện giống như quen biết, nhưng hắn liếc trộm kính chiếu hậu mấy lần thấy hai người luôn cách xa nhau, thậm chí Tưởng Minh Trác còn tỏ vẻ hơi lạnh lùng.

Vị Lục tổng trông không dễ gần kia cứ nói không ngừng, trợ lý Chu thậm chí còn nhìn thấy đáy mắt nóng bỏng của cậu ta hơi lộ vẻ mờ ám.

Ngay sau đó, trong đầu trợ lý Chu đã bổ não ra một đống cốt truyện cẩu huyết “Nhà đầu tư mượn cớ tiếp cận tổng tài trên bờ vực phá sản, muốn dùng tiền cưỡng ép tổng tài yêu đương”, nghĩ xong lại sợ đến mức rùng mình một cái.

Sếp Tưởng khí chất ngời ngời thế kia, để sếp cưỡng ép yêu người ta còn được. Trợ lý Chu đột nhiên hỏi: “Sếp Tưởng, sếp muốn đón vợ sếp đi không ạ? Tiện đường lắm.”

Lại nói đến, ở đất khách lâu như thế rồi, bình thường Tưởng Minh Trác đi công tác về là Thẩm Tri Hạ tới đón sẵn, sao hôm nay ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có? Trợ lý Chu trong lòng hơi buồn bực.

Chẳng lẽ cãi nhau? Trợ lý Chu nhìn sắc mặt Tưởng Minh Trác, tuy rằng sếp vẫn lạnh lùng như cũ, không giống như là đang buồn.

Đây không phải là bộ dạng đang cãi nhau, đây giống như là không còn vướng bận người khác thì đúng hơn.

Tưởng Minh Trác đáp lại: “Không cần.”

Trợ lý Chu càng thêm buồn bực, đang muốn hỏi nguyên nhân thì đã nghe thấy âm thanh bình tĩnh của Tưởng Minh Trác: “Chúng tôi chia tay rồi.”

Trợ lý Chu sợ tới mức không dám ho he thêm gì nữa, mắt cũng không dám liếc loạn, hết sức chuyên chú lái xe.

Cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi.

Một bữa cơm ăn đến mức khó chịu, trợ lý Chu cẩn thận lên tiếng: “Sếp, tôi đưa sếp về nhà nhé?”

Tưởng Minh Trác nhìn hắn, biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Anh trả lời: “Không cần.”

“Thuê cho tôi một phòng khách sạn đi, thuê một tháng.”

“Vâng….” Trợ lý Chu trong lòng đổ mồ hôi liên tục, xong rồi xong rồi xong rồi.

Hắn so với Tưởng Minh Trác hình như còn khó chấp nhận sự thật hai người chia tay hơn, rõ ràng hai người tưởng chừng có thể yêu nhau đến thiên trường địa cửu cơ mà, sao nói chia tay là chia tay vậy?

Chưa kể chuyện giường chiếu của hai người này, yêu nhau 5 năm rồi mà còn mặn nồng như vậy, thỉnh thoảng còn đuổi hắn xuống xe, khiến hắn ở vùng ngoại ô văng teo vắng ngắt đến ma còn không thèm ngó tới phải bắt xe đi về cơ mà.

“Yêu như vậy mà còn chia tay.” Trợ lý Chu thở dài, “Mình không bao giờ muốn tin tưởng vào tình yêu nữa.”

“Còn nữa….” Tưởng Minh Trác nói tiếp, “Chặn em ấy đi.”

Trợ lý Chu: “!!!”

“Tôi hiểu rõ, bây giờ chặn e….. không, là chặn Thẩm đại thiếu gia. Tôi không muốn có bất kì tiếp xúc nào với cậu ta.”

“Dạ.” Tưởng Minh Trác không muốn nói thêm gì nữa nữa, quay sang hỏi Lục Khải: “Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”

“Em không có chỗ ở, anh Minh, em cũng thuê khách sạn.”

Tưởng Minh Trác nhíu mày. Lục Khải nói tiếp: “Chủ yếu là lần hợp tác tiếp theo. Tuy rằng em cũng có tư tâm nhưng chuyện đó không hề ảnh hưởng gì mà, phải không?”

“Tùy cậu.”

Trợ lý Chu hoảng hốt, tổng tài nhà bọn họ bị cưỡng ép yêu thật à?

Thời gian chầm chậm trôi đi, một tháng qua, tập đoàn Minh Hạ miễn cưỡng sống sót qua làn sóng tấn công đầu tiên.

Không biết có phải là bị kí©h thí©ɧ quá không mà Thẩm Tri Hạ cả tháng nay không xuất hiện nữa.

Giống như cậu thật sự dần dần biến mất trong sinh hoạt của Tương Minh Trác, bình yên đến mức lạ thường.

Tưởng Minh Trác vẫn sẽ nhớ đến cậu, có lẽ là trong một giấc mộng buổi đêm nào đó, có lẽ là khi một mình tỉnh dậy vào sáng sớm, có lẽ là khi trên đường trở về khách sạn, hai bên đường cây tùng đã được phủ đầy bằng tuyết trắng không biết từ khi nào.

Vừa nhớ đến, tựa như rơi vào vực sâu vô tận, hô hấp đình trệ.

Chầm chầm thôi, có lẽ anh sẽ quen với cảm giác rơi xuống vực sâu này. Anh đấu tranh từ từ trong nỗi tuyệt vọng này, từ từ, rất chậm mà thôi, quen với những ngày không có cậu bên cạnh.

Thỉnh thoảng, chỉ trong một khoảng khắc thoáng qua, anh mới nhớ đến cái đuôi nhỏ luôn ríu rít sau lưng anh ở con ngõ nhỏ.

“Tất cả sẽ tốt lên, anh Minh, đều là quá khứ rồi.” Lục Khải cứ nhắc đi nhắc lại câu nói đó với anh.

Tưởng Minh Trác vốn không tin vào mấy phương pháp khích lệ tinh thần này, thế nhưng có vẻ như nó cũng hữu dụng.

Số lần anh mơ thấy Thẩm Tri Hạ càng ngày càng ít, lúc đi ngang qua nhà hàng hai người thường hay ăn cũng sẽ không xúc động muốn đập cửa tiệm nhà người ta nữa.

Có lẽ anh sẽ trèo lên từ vực sâu rất chậm, rất chậm, nhưng khi quay đầu lại mới phát hiện, thật ra mình không có hãm sâu như vậy. Ít nhất có thể hô hấp bình thường, có thể ăn cơm, có thể ngủ, miễn cưỡng giống như một người bình thường.

“Thẩm thị không chịu buông tay.” Trợ lý Chu nghiêm túc báo cáo công tác, “Thậm chí bọn họ còn bắt đầu tiếp cận với cổ đông của ta, có vài cổ đông nhỏ lẻ mới gia nhập đã theo bên họ rồi.”

Trợ lý Chu từ chỗ Lục Khải biết được chuyện xấu của Thẩm Tri Hạ, mỗi lần nhắc tới Thẩm thị là nghiến răng răng nghiến lợi. Cậu ta không đáng giá.

“Tôi kêu cậu liên hệ với truyền thông bên kia thế nào rồi?”

Trợ lý Chu lắc đầu: “Vẫn không có ai dám đối đầu với Thẩm thị.”

“Vậy tiếp tục tìm, chỉ cần có một chút thôi là chúng ta có khả năng thắng.”

“Vâng.”

“Người đầu tư chiều nay hơi kì lạ, cậu giúp tôi điều tra đối phương đi.”

Mấy tháng này người dám hợp tác với Tưởng Minh Trác gần như bằng không, tự dưng xuất hiện một nhà đầu tư, chưa gì đã muốn đầu tư một nghìn vạn. (1 vạn ~ 35 triệu)

Tưởng Minh Trác có cho người đi điều tra, đối phương có vẻ cơ to, không tra được bất cứ thông tin gì.

Nhưng khi “người đầu tư” này mở cửa văn phòng, Tưởng Minh Trác đột nhiên hiểu được.

Nhìn người đã hơn một tháng không xuất hiện, Tưởng Minh Trác có chút sững sờ, dường như không nhận ra cậu nữa.

Thẩm Tri Hạ mặc nguyên một cây đen của Givenchy, từ đầu đến chân không còn giống mấy đứa nhóc học sinh nữa, mà lại giống mấy tên bạn phú nhị đại của cậu chỉ biết ở công ty ăn no chờ chết.

Nghiễm nhiên cũng có khí chất của một đại thiếu gia, cả người đầy gai nhọn, giống như một con nhím sẵn sàng nhào vào người khác nếu dám đến lại gần.

Tưởng Minh Trác cười lạnh một tiếng, hợp tác với Thẩm Tri Hạ, cậu ta đây là tính vung tiền như rác cưỡng chế ép yêu?