Chương 2: Đêm hoang đường

Đèn trong phòng mờ ảo.

Cậu không chú ý đến tiếng nước trong phòng tắm, cũng như ánh sáng nhỏ của tấm kính trong phòng tắm.

Cậu bước đến chiếc giường lớn, cơ thể khô nóng được hơi lạnh của giường xoa dịu, nhất thời thở phào một hơi, nhưng như thế này dường như không đủ, rất nhanh trên trán toát ra càng nhiều mồ hôi, quần áo trên người cũng trở nên ướt dính.

Cơ thể ngày càng nóng, cậu kẹp chăn lại dùng thân thể ma sát muốn làm giảm sức nóng của cơ thể, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ.

..................................

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cửa mở ra.

Dưới ánh sáng của phòng tắm, một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa.

Những vệt nước nhỏ giọt từ xương hàm thanh tú của người đàn ông, xuống xương quai xanh, đến cơ bụng hoàn hảo, và cuối cùng là vào chiếc khăn tắm bao quanh anh.

Anh dùng tay đỡ trán, sắc mặt có chút không bình thường.

Một lát.

Anh đi đến gần giường, mỗi bước đi đều để lại vệt nước trên sàn.

Khi đến gần nhìn thấy người trên giường, lông mày hơi cau lại, đôi môi mím chặt có chút không kiên nhẫn.

"Ai cho cậu vào đây ? " Anh lạnh lùng nói, giọng nói có chút khàn.

Người trên giường ngừng lại khi nghe thấy âm thanh, cậu chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt trắng bệch hiện ra.

Thẩm Thuật Bạch hơi dừng lại.

Người lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng, mắt Kỷ Lê lúc này trở nên rõ ràng hơn, chân cậu lúng túng thả lỏng chiếc chăn ra.

Cậu mở miệng muốn hỏi người đàn ông tại sao lại xông vào đây, còn chưa kịp phát ra âm thanh, cơ thể lại nghênh đón một trận khô nóng và trống rỗng. Ánh mắt trong veo trở nên rời rạc.

Cậu khuôn mặt đỏ bừng, quần áo ướt đẫm mồ hôi khó chịu, trên giường đã bị cậu làm nóng, không có chút lạnh nào.

Cậu cố xé quần áo của mình ra.....

"Nóng.............."

Thẩm Thuật Bạch mắt tối sầm lại, anh bước nhanh tới kéo chăn đắp lên người Kỷ Lê.

Kỷ Lê cố gắng kéo chăn ra khỏi người mình, ai ngờ người đàn ông đã đến gần và dùng tay giữ chặt chăn không cho cậu giãy giụa. Người đàn ông tắm nước lạnh trước khi ra khỏi phòng tắm, mang theo hơi lạnh, làm Kỷ Lê muốn đến gần anh, nhưng Thẩm Thuật Bạch lại đem chăn giữ chặt, Kỷ Lê người đã cực kỳ nóng, cau mày, mím môi không hài lòng.

"Nóng quá..........." viền mắt ửng hồng, một giây sau liền khóc.

Người trước mặt có gì đó không ổn, Thẩm Thuật Bạch không thể không nhìn ra, rất không khéo là mình và người trước mặt này giống nhau, anh trên người cũng có một ngọn lửa, tắm nước lạnh là vì giảm cảm giác khô nóng, mà bây giờ ..........

"Đừng động, tôi gọi điện thoại." giọng anh có chút khàn

Nói xong, Kỷ Lê có chút an phận.

Thẩm Thuật Bạch thấy cậu nhu thuận, buông lỏng cảnh giác.

Một tay giữ chăn một tay từ từ buông lỏng chăn để lấy điện thoại, Kỷ Lê vốn an phận lại nhân cơ hội thoát ra, quấn lấy Thẩm Thuật Bạch.

Nguyên bản ý chí kiên cường một khắc liền bị chặt đứt.

Ban đêm ngọn lửa nhen nhóm bên trong phòng.

..................

Ngày thứ 2

Kỷ Lê mở đôi mắt mệt mỏi, toàn thân không có sức lực, thắt lưng cũng đau nhức.

Bên cạnh không có người tối qua, cậu vươn tay sang bên cạnh vẫn còn hơi ấm, có lẽ là vừa rời đi không lâu.

Kỷ Lê không thể phân biệt được mình đang vui hay đang thất vọng, nhưng cậu nên thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cậu không cần phải khó xử, dù sao thì đêm qua..........

Nghĩ đến tối qua cậu kéo chăn che mặt mình, cố gắng che đi sự nóng bừng trên khuôn mặt - đêm qua thật là điên rồ!

Mặc dù đã mất đi lý trí, nhưng cậu vẫn còn ký ức, và việc cậu chủ động như thế nào, tất cả đều nhớ!

Tối hôm qua cậu ngồi ở trên người người nọ..........

Có tiếng bước chân và tiếng huyên náo ngoài cửa.

Cảm xúc của cậu bị kéo trở lại.

"Xác định là phòng này?"

Giọng nói ngoài cửa có phần quen thuộc.

Kỷ Lê mặt tái đi.

"Tối qua là đưa tới đây......." Giọng nói này là của người phục vụ đã đưa cậu đến phòng tối hôm qua.

"Ba, có lẽ chỉ là hiểu lầm ... cũng có thể không phải là Tiểu Lê..." là giọng của Kỷ Diệc Thần

"Mở cửa !" Giọng nói đầy tức giận.

Âm thanh của thẻ cảm ứng cửa vang lên, và âm thanh của khóa cửa được bật.

Trong mắt Kỷ Lê thoáng hiện lên một tia hoảng loạn, cậu muốn đứng dậy ra khỏi giường tìm chỗ trốn, nhưng cả người bủn rủn, tốc độ đứng dậy không theo kịp tốc độ đối phương mở cửa.

Kỷ Diệc Thần và những người còn lại trong gia đình họ Kỷ, bao gồm cả những người đến chúc mừng sinh nhật cho Kỷ Diệc Thần đều đứng ở cửa.

Mà người phục vụ dẫn cậu đi nhầm phòng đứng một bên cúi đầu chột dạ.

Tình hình trong phòng, dấu vết ám muội trên cánh tay Kỷ Lê, phần cổ chưa được chăn che lại toàn bộ đều cho thấy sự kịch liệt của tối qua.

Mặt cha Kỷ tái mét, không đợi Kỷ Lê giảm bớt sự xấu hổ, ông đứng ở cửa chửi ầm lên: "Nhà họ Kỷ chúng tao là có lỗi gì với mày mới khiến mày ở trong tiệc sinh nhật của Diệc Thần làm ra chuyện như vậy? Mày làm như vậy xứng đáng với Diệc Thần sao? Diệc Thần lo lắng cho mày, mày có biết không? Nó vì tìm mày, xem camera giám sát rất nhiều lần! mà mày thế nhưng cùng với người khác lêu lổng, đã thế lại còn là nam nhân! Kỷ Lê mày thật là làm mất mặt nhà họ Kỷ."

Kỷ Diệc Thần cũng lộ vẻ đau lòng: "Tiểu Lê, cậu sao lại.......sao lại làm ra chuyện như thế này.....

"Được rồi, mọi người bớt nói lại đi." Mẹ Kỷ nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Tiểu Lê cũng không phải cố ý, chuyện này........ nó vẫn còn trẻ khó tránh khỏi bốc đồng..."

“Bốc đồng !?” Cha Kỷ khịt mũi, "Dù tuổi trẻ bốc đồng đến đâu, tôi cũng không làm ra loại chuyện này. Nếu không phải bạn của Diệc Thần nghe nói nó đi cùng một người đàn ông mờ ám không rõ, tôi đến tận bây giờ vẫn còn chẳng hay biết gì, cái mặt già này của tôi đều bị mất hết rồi!."

Giọng nói tức giận của cha Kỷ truyền vào tai của Kỷ Lê, trái tim từng chút từng chút bị kéo vào dưới đáy hầm băng.

"Ông cảm thấy mất mặt sao?" Cậu siết chặt chăn trong tay, đầu ngón tay trắng bệch, giọng nói bởi vì tối hôm qua nên có chút khàn

Cha Kỷ cảm thấy ghê tởm, 2 người đàn ông!

"Đồ phế vật, đến bây giờ mày không cảm thấy xấu hổ sao?"

"Tao thật hận sao không bóp chết mày từ lúc sinh ra, hoặc là mày với người mẹ thần kinh kia của mày cùng nhau chết đi thì tốt rồi ! "

Đồ phế vật, bóp chết................

Kỷ Lê khóe miệng mang theo chua sót: "Ông đã cảm thấy mất mặt như thế, vậy tại sao lại mang nhiều người đến? là cảm thấy không đủ mất mặt sao?"

Câu hỏi dường như đã chạm đến điểm mấu chốt của cha Kỷ, ông ta tức giận tiện tay cầm bình họ bên cạnh ném xuống: "Mày còn dám hỏi, mày có biết những người này đều lo lắng cho mày đi tìm mày không?"

"Lo lắng?" Kỷ Lê ngẩng đầu nhìn những người ở cửa, người ở cửa trong mắt cái mắt cái gì cũng có chỉ trừ không có lo lắng.

Cha Kỷ vừa định chửi ầm lên thì đúng lúc mẹ Kỷ lên tiếng: "Được rồi ông đừng tức giận, dù sao cũng đều là con mình đừng tổn thương hòa khí."

" Nhà họ Kỷ chúng tôi không có loại con này, nó với mẹ nó giống nhau đều khiến người khác ghê tởm!"

Không có loại con này...........

"Đã ghê tơm như thế, vậy tốt hơn hết là đem tôi xóa khỏi hộ khẩu nhà họ nhà Kỷ đi."

Cậu ngước mắt lên nhìn cha Kỷ. Tất cả mọi người đều im lặng ngoại trừ cha Kỷ.

"Được" Cha Kỷ cười lạnh, "Mày đã muốn xóa tên khỏi hộ khẩu, vậy bây giờ liền đi! Tao xem mày rời khỏi nhà họ Kỷ có thể làm được gì!"

Cha Kỷ nhìn Kỷ Lê, giống như đang nhìn khoảnh khắc một con ký sinh trùng trên người bị lôi đi ném trên mặt đất bị giẫm chết.