Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

Chương 45: Phá gia chi tử. [4]

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Phá gia chỉ tử — 败家之子: đứa con làm tan nát tài sản của gia đình; cũng dùng để chỉ kẻ ăn chơi hoang toàng đồ phá gia chi tử!

Bị Nghiêm Đồng cưỡng bách mang vành tai củ cải, Đường Trì cảm thấy nét mặt già nua của mình đều nứt sạch.

Tuy trên thực tế, lão nam nhân ba mươi tuổi Nghiêm Ngộ Sâm mang tai thỏ so với cậu xấu hộ hơn, nhưng không chịu được tinh thần tuổi trẻ của người ta, cũng không có gánh nặng tâm lý.

Thời điểm anh cùng Đường Trì mua bỏng ngô, Đường Trì rất có cảm giác mọi người ở trên phố lớn thời cổ đại xem khỉ diễn xiếc.

Chỉ có điều, Đường Trì và Nghiêm Đồng là khỉ diễn xiếc...

Nghiêm Đồng thích ăn ngọt, mua thật nhiều bỏng ngô vị ngọt, thời điểm vào rạp chiếu còn thuận tiện mua thêm hai chai nước có ga.

*Nguyên văn — 快乐肥宅 — Phì trạch khoái nhạc thủy: Có nghĩa chỉ nước có gas như Coca Cola, Pepsi... Vì các loại đồ uống này có rất nhiều chất béo phì.

Quả nhiên là thiếu niên mười bảy tuổi, không giống Nghiêm Ngộ Sâm, mỗi ngày chỉ uống cà phê.

Nói thật, Đường Trì trời sinh đối với những bộ phim 2D không có hứng thú, bộ phim này cậu cũng chỉ xem một cách nửa vời, không quá nửa giờ, liền bắt đầu buồn ngủ.

Mà Nghiêm Đồng đặc biệt hứng khởi, con ngươi từ đầu đến cuối đều không dời khỏi màn hình lớn.

Lần này, Đường Trì chân chính thấy được Nghiêm Đồng cuồng thỏ bao nhiêu.

Rời khỏi rạp chiếu phim, hai người lên khu trò chơi điện tử ở tầng sau đi dạo, bắt gặp rất nhiều đám trẻ con.

Bữa tối ăn cơm tại quán thịt nướng ở chợ đêm, cuối cùng vác cái bụng no lê bước trên vỉa hè của đường cái.

"Tiểu Trì, bụng em thật trướng." Nghiêm Đồng kéo tay Đường Trì, nói.

Đường Trì nấc lên một tiếng: "Anh cũng trướng."

Cảm giác Nghiêm Ngộ Sâm quản lý chế độ ăn uống của mình nhiều ngày như vậy, trong nháy liền bị tan nát vào lần này.

Không biết sau khi Nghiêm Ngộ Sâm tỉnh lại, biết cậu đi ăn thịt nướng với Nghiêm Đồng, sẽ có phản ứng gì.

Chắc chắn lại nổi khí quanh người, nổi trận lôi đình nổi nóng với mình.

Ngẫm lại thì cũng thật đáng yêu, so với thời điểm lần đầu quen biết Nghiêm Ngộ Sâm cao lãnh không thể tiếp cận còn đáng yêu hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Đường Trì rơi trên khuôn mặt ôn nhu của Nghiêm Đồng, không nhịn được giơ tay chọc.

Lúc Nghiêm Đồng không ầm ĩ đòi lấy đòi gϊếŧ người, cũng rất đáng yêu, giữa hai hàng lông mày có một loại khí chất trẻ trung, khiến người khác có cảm giác khá thoải mái.

Thời điểm Nghiêm Ngộ Sâm mười bảy tuổi, có phải cũng sạch sẽ như vậy không?

"Tiểu Trì, anh đâm em làm gì vậy?" Nghiêm Đồng xách hai cái túi lớn thú bông nhỏ, hỏi.

Đường Trì nhíu mày: "Anh chỉ muốn nhìn thử, thiếu chút nữa em gắp hết tủ gấu bông của người ta, xem mặt em dày bao nhiêu."

Vừa nãy lúc gắp gấu bông, Nghiêm Đồng quả thật là thiên phú dị bẩm, gắp một lần liền chuẩn xác.

Nhân viên công tác bên cạnh nhìn không nổi, nhớ Đường Trì thuyết phục, đừng để cậu ấy gắp thú nữa, nếu không khách bên cạnh sẽ ý kiến.

Đường Trì thuyết phục năm phút đồng hồ, Nghiêm Đồng mới miễn cưỡng bỏ qua.

Sau đó xách theo hai túi lớn chiến lợi phẩm, trước ánh mắt ước ao ghen tị của mọi người cùng Đường Trì nghênh ngang rời đi.

"Đôi tình nhân kia thật lạ, chỗ này nóng như vậy còn đeo khẩu trang." Một tên nam sinh nói.

"Mình thấy cậu mới lạ, bạn trai người ta gắp lần nào chuẩn cái đó, sao cậu một lần cũng không gắp được vậy?" Nữ sinh nhéo nam sinh một cái, quay người chơi trò khác.

Nghiêm Đồng kéo Đường Trì, vẻ mắt kiêu ngạo nói: "Kỳ thực gắp thú có kỹ xảo riêng, chú ý góc độ, thời gian hạ và quăng lưỡi gắp, thật ra rất dễ dàng."

Đường Trì vươn tay lấy vành tai củ cai đυ.ng vành tai thỏ trong tay Nghiêm Đồng, cười nói: "Ngược lại em rất lợi hại là được rồi."

"Tiếp đó, còn muốn đi đâu chơi không?" Đường Trì hỏi.

Nghiêm Đồng có chút mong đợi nhìn Đường Trì: "Em muốn chơi vòng quay ngựa gỗ."

Đường Trì bật cười: "Sao em toàn chọn trò chơi con nít vậy, có thể chơi trò gì đo trưởng thành chút không?"

Nghiêm Đồng cong ngón tay, cào cào lòng bàn tay Đường Trì, trầm giọng nói: "Nhưng lúc nhỏ em từng chơi qua, em muốn trước khi thành niên, chơi một lần."

"Được." Đường Trì cúi đầu nhìn cặp chân dài dài một mét của Nghiêm Đồng: "Bất quá anh nghi ngờ sau khi em ngồi trên ngựa gỗ, sẽ có chút chật chội."

Sự thật chứng minh, hoài nghi của Đường Trì hoàn toàn chính xác.

Kỳ thực, nếu như Nghiêm Đồng tìm một con ngựa gỗ lớn, tình hình có thể tốt hơn, dù sao phía dưới ngựa gỗ có lò xo bắn lên xuống, anh phối hợp một chút, vẫn có hi vọng hai chân cách mặt đất được.

Thế nhưng, Nghiêm Đồng cố tìm con ngựa gỗ bằng một đứa trẻ con ngồi vừa...

"Nghiêm Đồng, nếu không em đổi với em trai bên cạnh anh đi." Đường Trì ngồi trên con ngựa cạnh Nghiêm Đồng, có chút bất đắc dĩ nói.

Ánh mắt Nghiêm Đồng lạnh lẽo nhìn Đường Trì: "Tiểu Trì tại sao phải nói giúp nó, chẳng lẽ anh thích nó sao?"

"Nó mới bao lớn chứ, em có thể đừng nói vớ vẩn được không?" Đường Trì quả thực lúng túng muốn chết.

Nghiêm Đồng bình thản nói: "Không thích thì tốt."

Anh vừa nói xong, đứa bé phía dưới liền quang quác khóc lên.

"Mẹ! Con muốn cưỡi ngựa."

Mẹ đứa bén vội vàng dỗ nói: "Ngoan, đợi lát nữa chúng ta cưỡi."

Đứa bé khăng khăng nói: "Con muốn cưỡi bây giờ cơ."

Mẹ đứa bé khuyên: "Bên trên không còn chỗ, bảo bối muốn ngồi, trước tiên phải chờ các bạn nhỏ xuống đã."

Đứa bé không cảm thấy vậy, nó chỉ về hướng Đường Trì và Nghiêm Đồng: "Chẳng phải mẹ nói chí có trẻ con mới thích cưỡi ngựa sao, tại sao hai chú kia lại lên ạ?"

Trong lúc nhất thời, hết thảy những người xếp hàng chờ đợi đều đưa mắt nhìn về phía Đường Trì và Nghiêm Đồng.

Giờ khắc này, Đường Trì thật muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Đời này chưa từng mất mặt như lúc này.

Cưỡi xong một vòng, Đường Trì liền kéo Nghiêm Đồng chạy đi.

Khu giải trí buổi tối rất đẹp, Đường Trì ngồi trên ghế nghỉ ngơi, chia cho Nghiêm Đồng một chai AD canxi, một bên uống, một bên thích ý xem.

"Khi em còn nhỏ, có phải rất cô đơn không?" Đường Trì đột nhiên hỏi.

Nghiêm Đồng tay hồi ánh mắt theo dõi, quay sang nói: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

Đường Trì: "Bởi vì ngày hôm nay chúng ta chơi trò chơi, đều là những trò trẻ con, hơn nữa bộ dáng của em, thoạt nhìn cũng không giống như chân chính thích những trò chơi này, giống như đang bù đắp tiếc nuối gì."

Nghiêm Đồng cầm tay Đường Trì, một bên chơi đùa ngón tay của cậu, một bên nhẹ giọng cười nói: "Tiểu Trì thật hiểu em."

Đường Trì hỏi: "Vậy rốt cuộc em đang bù đắp điều gì?"

Nghiêm Đồng cúi đầu hôn ngón tay Đường Trì, nhíu mày: "Chuyện này Tiểu Trì không cần biết, anh chỉ cần biết, anh chỉ cần biết, em chỉ làm những việc này với những người quan trọng nhất."

Lời này nghe qua, mặc dù có hơi thô, nhưng rất đánh động lòng người, Đường Trì ừm một tiếng: "Vậy đêm nay em phải về sao?"

Lúc cần Nghiêm Đồng trả lời, đột nhiên ngả đầu lên người Đường Trì.

"Nghiêm Đồng?" Đường Trì bối rối, trước khi Nghiêm Ngộ Sâm ngất xỉu sẽ thấy đau đầu, tên này sao một chút biểu hiện cũng không có?"

Cậu gọi vài tiếng, người trong ngục một lúc sau có dấu hiệu tỉnh.

"Nghiêm Đồng?" Đường Trì ân cần nói: "Em không sao chứ?"

Vừa dứt lời, "Nghiêm Đồng" bỗng dưng ngẩn ra.

Ngẩng đầu nhìn, là ánh mắt thanh lãnh mà Đường Trì rất quen, còn có cảm giác ghen tuông quen thuộc.

Đường Trì lúng túng dịch người sang bên kia: "Chồng, chồng à, thì ra là anh."

Nghiêm Ngộ Sâm vừa muốn há miệng, Đường Trì vội vàng biện giải trước: "Lần này em với Nghiêm Đồng không có xảy ra chuyện gì, không có hôn môi, cũng không lên giường."

"Giấu đầu lòi đuôi." Nghiêm Ngộ Sâm đánh giá Đường Trì: "Hơn nữa cái gì mà thì ra là anh, lẽ nào em mong đợi anh tỉnh lại là Nghiêm Đồng sao?"

Đường Trì dựng thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Không có."

Nghiêm Ngộ Sâm nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn Đường Trì, ánh mắt rơi xuống cẳng chân cuốn một tầng băng gạc của Đường Trì: "Chân bị thương?"

Đường Trì ừm một tiếng: "Em nhận được điện thoại của Bành Nghiêu, nghe nói anh mất tích, em lo lắng, lúc ra ngoài va vào người khác."

"Nặng không?" Trong mắt Nghiêm Ngộ Sâm nổi lên mấy phần đau lòng.

"Không nặng, chỉ hơi trầy da thôi." Đường Trì nhìn Nghiêm Ngộ Sâm nâng chân mình đặt lên đùi anh, tâm tình ấm áp.

Nghiêm Ngộ Sâm cẩn thận vuốt ve vị trí đang cuốn băng gạc: "Lần sau cẩn thận chút, ngốc."

Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm mới chú ý đến trên người minh mặc gì, lông mày ghét bỏ nhíu nhíu: "Đây là quần áo rách rưới gì vậy? Thẩm mỹ cũng quá kém, âu phục của anh đâu?"

Đường Trì xoa mũi, nhẫn cười vạch trần nói: "Nghiêm Đồng bán cho người thu phế phẩm."

Nếu không phải chân Đường Trì còn đặt trên người Nghiêm Ngộ Sâm, Nghiêm Ngộ Sâm tuyệt đối sẽ nhảy ra xa: "Cậu ta bán?"

Đường Trì ừm một tiếng: "Bán được năm trăm tệ, lúc nãy ăn thịt nướng, toàn bộ đều tiêu hết."

"..." Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng nói: "Đây chính là bộ âu phục anh tốn 400 triệu để thuê người làm theo yêu cầu, năm trăm tệ cậu ta liền bán cho thu phế phẩm... Cậu ta muốn chết à!!!"

—————————

Phàn Phàn: Đến Tết này mình sẽ dịch thêm bộ đoàn văn đam mỹ tên "Bạn cùng phòng là người ngoài hành tinh", thể loại vườn trường, lạnh nhạt người ngoài hành tinh công x ngốc bạch ngọt nhân loại thụ". Nhân vật chính: Hà Tức - Lâm Vu Ai.

Tất nhiên mình sẽ dịch tiếp bộ "Sau khi cùng tinh phân bá tổng ly hôn", bộ "Bạn cùng phòng là người ngoài hành tinh" chỉ có 15 chương thôi.

—————————

=> Chương 46: Tôi tức giận. [1]
« Chương TrướcChương Tiếp »