Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Huyền Học Max Cấp Trở Về Quậy Điên Rồi

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đàn ông con trai động một tí là khóc, không tốt." Mạc Túc Sâm thản nhiên lên tiếng: "Không giống tôi, tôi không bao giờ khóc."

Văn Dịch: Đủ rồi, anh thật sự đủ rồi.

“Nước mắt của cậu ấy dễ mất khống chế." Văn Dịch nói.

Mạc Túc Sâm vừa tủi thân vừa quật cường quay mặt đi: "Đều là lỗi của tôi, tôi không nói nữa."

Văn Dịch: "???!?" Cái gì cơ.

Văn Dịch từ từ nhắm mắt lại, từ chối giao tiếp với thế giới hài hước này.

"Em cũng không muốn nhìn thấy tôi, tôi đi là được chứ gì." Mạc Túc Sâm tủi thân nói.

Văn Dịch: Tôi nói này, đừng có quá đáng, OOC rồi.

Đợi đến khi Tô Ngôn tắm rửa xong quay lại, Văn Dịch đã nhóm lửa xong.

"Nhanh vậy?" Tô Ngôn kinh ngạc.

Cậu ấy tắm rất nhanh, không ngờ động tác của Văn Dịch còn nhanh hơn.

"Nấu cơm thôi." Văn Dịch nói.

"Ừm." Tô Ngôn xắn tay áo, tràn đầy năng lượng.

Nhờ sự nỗ lực của hai người, một nồi cơm cuối cùng cũng ra lò.

Rau cũng đã rửa sạch.

Hai người trực tiếp bắt tay vào xào nấu.

Trước đây lúc còn thuê nhà, hai người toàn thay phiên nhau nấu ăn.

Sau đó, công việc của Tô Ngôn quá bận, có khi thậm chí cả tháng hai người cũng không gặp nhau được một lần, đều là Văn Dịch tự nấu ăn.

Tay nghề cũng tạm được.

"Lâu rồi không được ăn cơm cậu nấu." Tô Ngôn vô cùng cảm thán.

"Lần trước rõ ràng có thể ăn cơm rồi, ai ngờ lại đột nhiên có thêm một cuộc họp, không kịp ăn." Tô Ngôn bưng đĩa, nhìn chằm chằm vào thức ăn trong nồi.

"Cái này cũng tiếc nuối à?" Văn Dịch nhướn mày.

"Đương nhiên rồi." Tô Ngôn gật đầu như chuyện đương nhiên: “Bình thường cậu quá bận rộn, vất vả lắm mới nấu cho tớ một bữa cơm, vậy mà lại bỏ lỡ."

"Vậy lần sau rảnh sẽ nấu cho cậu." Văn Dịch thuận miệng đáp.

"Được được." Tô Ngôn gật đầu lia lịa.

Cười cứ như con trai nhà địa chủ, chỉ có một chữ, ngốc.

Mạc Túc Sâm không nỡ nhìn thẳng quay mặt đi, tặc lưỡi một tiếng.

Văn Dịch im lặng.

"Giống chú chó ngốc nhà bên cạnh." Mạc Túc Sâm nhận xét.

Văn Dịch cứng họng, nhất thời không biết nên phản bác thế nào.

"Đừng cười ngu nữa, gọi bọn họ vào bưng bát đi." Văn Dịch múc thức ăn trong nồi ra.

"Được rồi." Tô Ngôn rất vui vẻ chạy ra ngoài bếp gọi mọi người đến giúp đỡ.

"Oa, cậu Văn cậu giỏi quá."

Mọi người đều thành tâm thán phục.

Sáu món mặn hai món canh, có mặn có nhạt, kết hợp rất hợp lý.

Màu sắc hương vị đều đầy đủ, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm.

"Oa, không ngờ Văn Dịch lại nấu ăn giỏi thế, làm ơn ra giáo trình đi, mlem mlem…"

"Là xem giáo trình hay xem người..."

"Người xuất sắc quả nhiên làm gì cũng xuất sắc, nấu ăn cũng đỉnh như vậy."

"Người đẹp, tính tình tốt, biết nấu ăn, thật sự khiến tôi phải khóc thét."

"Nói xem phải bái theo hướng nào mới tìm được bạn trai như vậy đây!"

"Tô Ngôn cậu sướиɠ thật đấy."

“Nhìn mà tôi thấy đói rồi." Cố Tri giơ ngón tay cái lên.

Chờ vài phút, trưởng thôn và những người khác mới chậm rãi đi đến.

Chờ mọi người nói chuyện xong.

Trưởng thôn và mấy người lặng lẽ nhìn về phía Văn Dịch.

Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh, kỳ lạ một cách khó tả.

"Mọi người ăn nhanh đi, để lát nữa sẽ nguội mất." Văn Dịch mỉm cười lên tiếng, thoạt nhìn vừa phúc hậu vừa vô hại.

Mọi người mới bắt đầu dùng đũa.

Bữa cơm diễn ra, cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.

Đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, bữa cơm này mới coi như kết thúc.

Đã gần tám giờ tối.

Mọi người nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, cũng không hề câu nệ.

"Mọi người ăn thế nào?" Đạo diễn cười hỏi.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, mọi người lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

"Ha ha ha, tôi biết ngay đạo diễn sẽ không tốt bụng cung cấp nguyên liệu nấu ăn như vậy được, đến rồi đến rồi, màn tiền trảm hậu tấu nổi tiếng đến rồi."

"Cười chết mất, mọi người đang biểu diễn thuật biến mất nụ cười kìa."

"Quả nhiên căn cứ theo định luật bảo toàn năng lượng, nụ cười không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất, hóa ra là chuyển sang mặt tôi."

"Nguyên liệu nấu ăn vừa rồi phải trả tiền." Mắt đạo diễn sáng rực.

Ông ta lấy ra một cuốn sổ nhỏ: "Chúng tôi tính toán rồi, tiền thuê nhà đêm qua tính cho mọi người sáu trăm, đủ lương tâm chưa."

Mọi người: "..." Ngủ cũng không được ngủ mà đã mất sáu trăm tệ rồi.

Đạo diễn mặc kệ, tiếp tục đọc: "Bữa sáng tính ba trăm không quá chứ, vậy còn lại hai nghìn mốt. Bữa này chúng tôi chỉ cung cấp nguyên liệu, vậy tính cho mọi người hai trăm nhé. Còn lại một nghìn chín, trừ đi tiền thuê nhà tối nay, còn lại một nghìn ba."

"Tôi thu phí rất có lương tâm đấy."

Mọi người: ...

Ông có nghe thấy mình đang nói cái gì không vậy?!

Ba nghìn vừa mới vào tay, nháy mắt “xoẹt” một cái đã biến mất, chỉ còn lại một nghìn ba.

Bọn họ thật sự phải cảm ơn.

Có ai đến trông chừng tên đạo diễn tham tiền này không vậy.

Được tài trợ nhiều như vậy mà còn keo kiệt bủn xỉn.

"Được rồi, các cô cậu chọn ra một người quản lý tiền đến chỗ tôi lấy tiền đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »