Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Huyền Học Max Cấp Trở Về Quậy Điên Rồi

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nghe nói cũng khá hay, cách bọn họ giải thích rất tuyệt." Tô Ngôn gật đầu nghiêm túc.

Văn Dịch nhìn sang: “Cậu thử rồi à?"

"Ừ." Tô Ngôn cũng không giấu giếm: "Mấy năm trước sự nghiệp của tớ không tốt mà? Tức chết đi được, cho nên tớ đi xem bói."

"Rồi sao?" Văn Dịch nghiêng đầu, cũng cảm thấy hứng thú.

"Cô ấy nói tớ có thể thử đổi hướng đi, đừng cứ mãi bám víu vào một con đường." Tô Ngôn tặc lưỡi, suy nghĩ một chút: "Nói khá uyển chuyển."

Văn Dịch mỉm cười nhướn mày.

Tô Ngôn tiếp tục nói: "Lúc đó trẻ người non dạ, nghĩ mình cũng đâu đến nỗi xấu xí, cũng chịu khó chịu khổ." Vừa nói cậu ấy vừa hơi tức giận: "Tại sao tớ lại không thể ăn bát cơm này? Lúc đó tớ liền nổi đóa, thề không nổi tiếng thì không bỏ cuộc. Nhìn coi, lăn lộn hai năm, tớ cũng coi như là ngoi lên mặt đất rồi."

"Vậy thì..." Văn Dịch muốn nói lại thôi.

"Ha ha ha, vậy nên mới nói là giải thích rất hay, làm người ta lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu."

Vừa nói, cậu ấy vừa vênh váo hất đầu, rất kiêu ngạo.

Hay thật, hoặc là chán nản, hoặc là đi đường tắt.

Trên màn hình, mọi người xuống xe, bên ngoài rất tối.

Gió thổi qua, cây cối xào xạc.

Bóng cây trùng điệp, vô cớ khiến người ta rợn tóc gáy.

"Nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, con đường ban đầu cũng mọc đầy cỏ cây, vì vậy chúng tôi chỉ có thể đi bộ vào. Nghe nói trước đây là đường cao tốc, bây giờ biến thành đường nhỏ rồi."

Anh Hán cầm điện thoại xoay một vòng, từ từ giải thích.

“Ê, chỗ này âm u quá, đúng là có không khí rồi."

"Hít hà~ Tôi là người hay nghĩ nhiều, thấy nhiều cây lắc lư qua lại như vậy, tôi cứ cảm thấy có con ma đang nằm bên trong."

“Lầu trên đừng nói nữa, trí tưởng tượng quá mạnh mẽ, tôi sắp nhập tâm rồi."

"Bệnh viện bỏ hoang, người dân chuyển đi, thôn xóm bị bỏ hoang, con đường nhỏ cỏ dại mọc um tùm, đêm khuya gió lạnh thổi từng cơn."

"Ha ha ha ha, có phải còn có "bọn họ" không toàn vẹn nữa không."

"Đúng rồi ha ha ha..."

Khu bình luận rất sôi nổi, fan hâm mộ rất biết cách tạo không khí và tự dọa mình.

"Ha ha ha, phải làm sao đây, bảo bối Thẩm Nghiên trông có vẻ nhát gan quá, ngón tay nắm chặt góc áo Triệu Tô Nhiên, do nắm quá chặt nên khớp ngón tay hơi trắng bệch..."

“Lầu trên, bút đây, cô viết đi."

"Một vạn chữ gửi vào email cho tôi, đừng ép tôi quỳ xuống cầu xin cô."

"Mấy cư dân mạng này chẳng hiểu chuyện gì cả, cũng không biết đút vào miệng tôi..."

"Đủ rồi, tôi nói mấy người đủ rồi... nhìn bảo bối Nghiên Nghiên kìa, cô ấy sắp tan vỡ rồi."

"Ha ha ha, nhưng mà chị Kim Dung cũng sắp nát rồi, chẳng có kỹ thuật gì cả, chỉ là gắng gượng thôi."

“Hoả nhãn kim tinh của cư dân mạng đúng là tuyệt, mấy người đều dùng kính lúp xem sao."

Mấy người đi trên con đường cỏ dại mọc um um, con đường rất hẹp, nhiều năm không có người dọn dẹp, có bao nhiêu cỏ dại trên đường không cần nói cũng biết.

“Chỗ này thật sự rất khó đi, có thể thấy đã bị bỏ hoang rất lâu rồi!" Mộng Mộng Nhã cười nói chuyện với mọi người.

"Đúng vậy." YOYO Nhạc cũng phụ họa bên cạnh.

Anh Hán và anh Kỳ đi phía trước mở đường, ba cô gái đi ở giữa, Đại Lực Dũng xung phong đi cuối cùng.

Nơi này cần phải đi lên một con dốc, nếu là ban ngày thì không sao, ban đêm ánh sáng mờ mịt, quả thực rất khó đi.

Mấy người bước đi trong gian nan.

Tuy vậy, hàng chục triệu fan hâm mộ tràn vào phòng livestream đã cho bọn họ động lực vô hạn.

Không lâu sau, cuối cùng mấy người cũng leo lên được.

Hiện ra trước mắt là một tòa nhà cũ nát.

Cổng sắt rỉ sét, tường nhà loang lổ.

Có thể thấy đã bị mưa gió và ánh nắng bào mòn.

Gió thổi qua, cổng sắt lắc lư trước sau, phát ra tiếng kêu chói tai khó nghe.

Khiến người ta không khỏi rợn tóc gáy.

"Mọi người đi sát vào nhau, đừng chạy lung tung."

Vẻ mặt anh Hán nghiêm túc, thoạt nhìn cũng có vẻ hơi căng thẳng.

Ánh trăng chiếu xuống mặt đất nhưng lại khó có thể xâm nhập vào bên trong tòa nhà tối tăm.

Mấy người đẩy cổng sắt ra, đi vào trong.

Đây là một tòa nhà độc lập, được chia thành sân trước và sân sau, đi về phía sau sân sau là núi.

"Địa hình ở đây không phức tạp nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút." Anh Hán vừa nói vừa lấy một vật nhỏ ra từ trong ngực.

Đó là một chiếc la bàn.

Kim la bàn chịu ảnh hưởng của từ trường xung quanh, lắc lư không ngừng, mãi không chịu dừng lại.

"Cái này của anh chắc là hỏng rồi." Mộng Mộng Nhã lẩm bẩm một câu, đợi hơi lâu, mấy người đều không còn kiên nhẫn.

Anh Hán nói một cách bất lực: "Vậy cô thử xem."

"Được rồi, tôi thử xem." Mộng Mộng Nhã gật đầu, ngón tay khẽ động, một lá bài Tarot trượt vào tay.

Nhìn thấy mặt bài, cô ấy nhíu mày: "Mặt bài không rõ ràng, dường như có lệ quỷ bị trấn áp ở đây, nhưng xiềng xích đang có xu hướng thoát ra."

Nói cách khác, chỗ này không may mắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »