Chương 35

"Anh đang ở Đồng Thành."

"Sao cậu biết?!" Diệp Thịnh Thâm lập tức trả lời.

“Vùng ngoại ô phía Tây Nam có một bệnh viện bỏ hoang, có người bị mắc kẹt, lệ quỷ sắp thoát ra rồi."

"Được, tôi đến ngay." Diệp Thịnh Thâm vừa rồi còn đầy mặt tươi cười, một giây sau đã nghiêm túc hẳn.

"Gọi người bên cạnh anh đi cùng, một mình anh không xử lý được đâu."

Diệp Thịnh Thâm lặng lẽ quay đầu nhìn người bên cạnh đang cười ngây ngô.

Người nọ bị nhìn đến nỗi dựng cả tóc gáy, lùi lại một bước, cảnh giác nhìn Diệp Thịnh Thâm, hai tay che trước ngực, dáng vẻ vừa muốn từ chối vừa muốn đồng ý: “Cháu muốn làm gì?"

Diệp Thịnh Thâm trợn trắng mắt, tiến lên nắm lấy cổ tay anh: "Đi theo tôi."

Người đàn ông bị kéo loạng choạng: "Cháu trai, chuyện gì vậy? Cháu nợ đào hoa à?"

"Thú vị thật đấy."

"Im miệng đi, tiểu sư thúc." Diệp Thịnh Thâm cạn lời.

"Đi cứu người." Anh ta bỏ lại một câu, hai người chạy như bay về hướng Tây Nam.

Thẩm Quân Lễ mang vẻ mặt ngơ ngác chạy theo sau Diệp Thịnh Thâm.

"Một mình cháu không xử lý được sao? Nhất định phải kéo thúc theo, tan làm rồi, thúc từ chối tăng ca." Anh nói năng đầy lý lẽ.

"Đến rồi thúc sẽ biết." Diệp Thịnh Thâm chẳng muốn nói gì.

"Mạng người quan trọng."

Câu này vừa dứt, Thẩm Quân Lễ im bặt.

Lặng lẽ nuốt lại mười vạn câu hỏi vì sao trong miệng.

Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, tiểu sư điệt của anh sẽ không nóng nảy như vậy.

"Trời ơi trời ơi trời ơi, vừa rồi trên cửa có gì đâu nhỉ."

"Không có mà, trên cửa sao lại có thứ gì được."

"Hù chết tôi rồi."

"Ở đây thật sự có thứ không sạch sẽ."

"Chạy mau."

"Chạy cái gì, bọn họ chuyên làm chuyện này mà."

"A..." Tiểu Nghệ hét lên một tiếng, chân mềm nhũn chạy ra sau lưng anh Hán, run rẩy nói: "Vừa rồi hình như em nhìn thấy…"

Cô nhóc run môi, nước mắt sinh lý chảy dọc theo gò má.

Mặt mọi người tái mét.

"Thấy gì?" Anh Hán trầm mặt hỏi.

"Một người tứ chi vặn vẹo, toàn là tóc, cô ta đang đi về phía này." Mặt Tiểu Nghệ đau khổ, không ngừng lùi về phía sau mọi người.

Mọi người nhìn về phía trước, chẳng thấy gì cả.

Vừa rồi còn có thể nhìn thấy mặt trăng bên ngoài qua cửa, bây giờ đã tối đen như mực, dường như cả tòa nhà đều bị che giấu trong bóng tối.

"Làm sao bây giờ?" Mộng Mộng Nhã nắm chặt bộ bài Tarot trong tay.

"Ra ngoài trước đã."

Thấy tình hình không ổn, anh Hán lập tức quyết định.

Mọi người vội vàng chạy xuống lầu.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Cửa lớn đóng chặt, dù có kéo thế nào cũng không mở ra được.

"Chúng ta sẽ không chết ở đây chứ." Tiểu Nghệ khóc lóc.

Mọi người cũng không thể trả lời cô nhóc.

"A a a a, kí©h thí©ɧ vậy sao?"

"Thật sự có quỷ, bây giờ tôi đang cuộn trong chăn run rẩy."

"Vừa nhát gan vừa muốn xem."

YOYO Nhạc dường như nghĩ đến điều gì, vội vàng click vào phòng livestream.

Tuy nhiên, màn hình phòng livestream đã đen thui.

"Sao màn hình lại thành màu đen rồi?" YOYO Nhạc lo lắng đến nỗi sắp khóc.

Cô muốn hỏi người đó phải làm sao.

“Nhìn bọn họ ngon quá."

"Nữ quỷ kia sướиɠ rồi, nhìn bọn họ thơm quá."

"Lại đến tặng đầu người, ăn ngon quá."

"Anh Hán..." Mặt YOYO Nhạc tái nhợt.

Anh Hán liếc nhìn: " m binh đi qua, bây giờ người xem livestream chưa chắc đã là người."

Mặt YOYO Nhạc càng tái hơn.

"Làm sao bây giờ?" Anh Kỳ hỏi.

Mọi người nhìn về phía bóng đen vặn vẹo ở cầu thang, mái tóc như nước lũ tuôn ra, phủ kín cầu thang, đang lan ra phía cửa lớn với tốc độ kinh người.

"Chạy." Anh Hán hét lên một tiếng.

Mọi người co giò chạy.

"Tình hình gì vậy?" Vẻ mặt Tô Ngôn ngơ ngác.

Màn hình đen thui khiến mọi người đều bất ngờ.

" m binh đi qua, bách quỷ dạ hành." Văn Dịch nhỏ giọng nói.

"Nữ quỷ kia bị nhốt ở tầng một tầng hai, bọn họ chạy lên tầng ba sẽ an toàn." Mạc Túc Sâm nói.

"Chỉ là..."

Chỉ là trận pháp không thể nhốt nữ quỷ quá lâu, bọn họ có thể chạy lên tầng ba hay không vẫn chưa biết được.

Hơn nữa, tầng trên cũng không an toàn.

"Chưa chết đâu, chạy lên tầng ba, chu sa phất tay, bôi máu chó sau gáy, đừng quay đầu lại."

Trong một loạt bình luận "ngon quá thơm quá", hàng chữ này đặc biệt nổi bật.

YOYO Nhạc nước mắt lưng tròng: "Anh Hán, chu sa và máu chó đâu?"

"Ở đây." Anh Hán vừa chạy vừa lấy chu sa và máu chó ra.

Theo phương pháp của Văn Dịch nhanh chóng bôi lên sau gáy và trên tay, chạy về phía tầng ba.

Quả nhiên, khi chạy lên tầng ba, nữ quỷ tóc dài gào thét vặn vẹo giãy giụa ở cầu thang nhưng không thoát khỏi trận pháp.

"Tầng ba không an toàn, trốn kỹ, đừng để nó tìm thấy các anh."

"Anh Hán..." YOYO Nhạc nắm chặt điện thoại, cắn môi nhìn mọi người.

"Trốn kỹ." Anh Hán vội vàng mở một cánh cửa, mọi người trốn vào trong tủ quần áo chật hẹp.

Tủ quần áo không thể chứa hết sáu người, anh Hán nhét Tiểu Nghệ và anh Kỳ vào trong.

Những người khác trốn vào trong ngăn lớn bên cạnh.

Mọi người kiểm soát hơi thở, che miệng, mặc cho mồ hôi và nước mắt chảy xuống.