Chương 36

"Nếu nó tìm thấy, hạt châu có thể làm nó tạm thời chìm vào giấc ngủ say."

Mắt YOYO Nhạc sáng lên, đưa điện thoại cho anh Hán xem.

Trong lòng anh Hán giật mình.

Ngón tay vô thức sờ vào hạt châu trên cổ tay.

"Cố lên, tôi đã gọi người đến rồi."

Thấy vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Có hy vọng vẫn hơn là chờ đợi vô định.

Nếu không có ai đến, bọn họ chỉ có thể chơi trốn tìm với tất cả lệ quỷ trong tòa nhà này, thẳng đến khi mặt trời lên.

Ánh mặt trời có thể xóa tan mọi bóng tối, đến lúc đó đám quỷ này cũng không đáng sợ nữa.

Chỉ là, nếu thật sự chơi trốn tìm, bọn họ có thể trốn thoát được không?

Không ai dám chắc chắn.

Mọi người bịt chặt miệng, chờ đợi bình minh đến.

"Là chỗ đó sao?!" Sắc mặt Thẩm Quân Lễ rất khó coi.

"Sư thúc biết?" Diệp Thịnh Thâm khó hiểu.

"Còn nhớ chuyện sư phụ cháu bị thương không?" Thẩm Quân Lễ hỏi.

"Tất nhiên là nhớ, ba mươi năm trước sư phụ trấn áp lệ quỷ bị thương..." Anh ta chợt hiểu ra, hỏi dồn: "Là bị thương ở đây sao!"

"Ừ, con lệ quỷ này rất khó đối phó." Sắc mặt Thẩm Quân Lễ nghiêm trọng.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, hai người tăng tốc.

Thẩm Quân Lễ suy nghĩ một lúc, thấy sắp đến thôn làng bỏ hoang.

"Cháu trai, đợi thúc gọi người hai phút."

Diệp Thịnh Thâm: "..."

"Đợi gọi được người đến thì người bên trong đã chết hết rồi." Diệp Thịnh Thâm hận rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Thì ít nhất cũng phải báo trước một tiếng, lỡ đâu hai chúng ta không đánh lại, có người đến nhặt xác cũng tốt." Thẩm Quân Lễ lẩm bẩm.

Đinh đoong ~

"Điện thoại của cháu kêu à?" Ánh mắt sắc bén của Thẩm Quân Lễ quét về phía eo Diệp Thịnh Thâm.

Diệp Thịnh Thâm lấy điện thoại ra khỏi túi, là một tin nhắn WeChat.

Văn Dịch: [Có trận pháp trấn áp, nếu đánh không lại thì trong túi có bùa chú tôi để lần trước, có thể tạm thời áp chế lệ quỷ, để ở lớp lót trong.]

Diệp Thịnh Thâm kéo lớp lót trong của chiếc túi đeo thường xuyên mang theo, quả nhiên có thêm một thứ.

Thật kỳ lạ!

Cậu thật sự còn thần hơn cả thần toán.

Trong tòa nhà bỏ hoang, tình hình cũng không khả quan.

Mọi người không dám nhúc nhích, tiếng động bên ngoài rất kỳ quái.

Như thể có người kéo một cái cưa điện hoặc một con dao dài cào trên sàn nhà phát ra âm thanh ken két.

Khiến người ta sởn tóc gáy.

Mọi người trợn to mắt kinh hãi che miệng, thậm chí trực tiếp bịt tai lại.

Tiểu Nghệ không ngừng run rẩy, anh Kỳ trực tiếp che tai cô nhóc lại, anh ấy cúi đầu nhìn, tủ có một góc bị thủng một lỗ, chắc là do chuột cắn.

Động tĩnh bên ngoài dần dần đến gần, anh ấy nghiến răng nuốt xuống âm thanh.

“Khặc khặc…Tìm thấy rồi." Quái vật cười khan một tiếng, giọng nói kỳ quái văng vẳng trong không trung, một tròng mắt rỗng hoác rỉ máu dán vào lỗ thủng trên tủ, anh Kỳ cúi đầu vừa vặn đối diện với nó.

Đồng tử anh Kỳ giãn ra, thở hổn hển một hơi, nhân lúc Tiểu Nghệ chưa kịp phản ứng đẩy cô nhóc ra, Tiểu Nghệ trốn vào bóng tối sâu hơn.

Anh Kỳ đẩy cửa tủ chạy ra ngoài.

Chỉ có thể liều mạng.

Lá bùa trong tay cho anh ấy một chút cảm giác an toàn, nhưng con quái vật kéo theo con dao dài sắc bén, cười nham hiểm nhìn anh ấy.

Lúc này anh Kỳ mới nhìn rõ.

Con lệ quỷ này mặt đầy sẹo, có chỗ còn đang chảy mủ, trên người toàn là vết thương lớn nhỏ rỉ máu, cánh tay bị đứt bị đặt tùy tiện trên vai, máu thịt be bét, mặt anh ấy trắng bệch, suýt nữa thì nôn ra.

Ham muốn sống sót chiến thắng nỗi sợ hãi, anh Kỳ chạy thục mạng ra cửa.

Chỉ có chạy ra ngoài mới có một tia hy vọng sống sót.

Dù sao tầng ba cũng đã có một con lệ quỷ, sẽ không có con quỷ nào khác.

“Ngươi không thoát được đâu." Tiếng nói khàn đặc như lời nguyền từ địa ngục vang lên bên tai.

Anh Kỳ cố gắng chống đỡ cơ thể lung lay sắp đổ, cửa không mở được nữa, mọi người bị nhốt trong không gian chật hẹp này, không thể trốn thoát.

Anh Kỳ nghiến răng, máu rỉ ra giữa răng môi, vị mặn của máu tràn ngập khoang miệng, lý trí mới dần dần trở lại, anh ấy bình tĩnh lại.

Dù sao cũng đã học huyền thuật mấy năm, không thể thảm hại như vậy được.

Anh ấy cắn ngón tay giữa, máu nhỏ lên lá bùa trên tay, lá bùa sáng lên.

Anh Kỳ dùng máu đầu tim thêm vào, lá bùa này là thứ mua từ chỗ cao nhân, chắc là có thể chống đỡ tạm thời.

Lệ quỷ xác thật bị lá bùa bức lui, chỉ là, ngay sau đó, thứ gì đó trong góc tối của căn phòng như sống dậy, vô số xúc tu cuốn tới.

"Anh làm gì vậy?" Đại Lực Dũng kéo anh Hán lại.

Anh Hán sờ hạt châu trong tay: "Tôi phải đi giúp anh ấy, mọi người trốn kỹ, không biết người đến giúp lúc nào sẽ đến, chúng ta không thể chết hết ở đây."

"Tôi cũng có thể giúp." Mộng Mộng Nhã tuy sợ hãi nhưng vẫn rất nghĩa khí.

Mọi người đều không biết sẽ gặp chuyện này.

Địa điểm là do anh Hán chọn, xảy ra chuyện này anh ta cũng rất tự trách.

"Mọi người trốn đi." Anh Hán mở cửa đi ra ngoài.

Anh Kỳ đã cố hết sức.