Chương 37

Anh Hán lấy chu sa trong túi trộn với máu chó, vẽ một lá bùa trên mặt đất.

Anh Kỳ ở bên cạnh hỗ trợ.

Một lá bùa vẽ xong, anh ta kiệt sức quỳ trên mặt đất.

Màu máu trào ra từ sàn nhà, gần như nhuộm đỏ cả căn phòng.

"Đây là ảo giác, đừng bị ảnh hưởng." Anh Hán kéo anh Kỳ đang bước chân loạng choạng đi về phía góc phòng.

Vốn dĩ vẽ xong bùa anh ta đã rất kiệt sức, huống chi là kéo thêm một người đàn ông trưởng thành.

Anh Kỳ bị mê hoặc, bất chấp người đang ôm mình, giơ tay lên định hất người đó ra.

Vào lúc quan trọng, Mộng Mộng Nhã ném ra một lá bài Tarot cắt qua mu bàn tay anh Kỳ, máu chảy ra, cảm giác đau đớn kéo lý trí trở lại.

Anh ấy thở hổn hển một hơi, ánh mắt mơ màng trở nên tỉnh táo, nỗi sợ hãi và kinh hoàng ập đến.

"Tôi làm sao vậy?" Anh ấy hỏi.

"Anh bị yểm trụ." Anh Hán khàn giọng nói.

Lá bùa dính máu chu sa phát sáng, những xúc tu lần lượt rút lại.

“Thứ này không chống đỡ được lâu đâu." Anh Hán ngồi khoanh chân trên mặt đất, mồ hôi nhễ nhại.

Ba người đứng quay lưng vào nhau, vẻ mặt hoảng loạn.

Anh Hán cúi đầu, xoay xoay chuỗi hạt trên cổ tay, đây là vật sư phụ để lại cho anh ta để bảo vệ mạng sống, anh ta luôn rất trân trọng nó.

Chỉ là, lần này e là không giữ được nó nữa.

"Con lệ quỷ ở tầng dưới càng hung hơn, tầng trên cũng chưa chắc đã tốt hơn. Bây giờ trước có sói sau có hổ, đúng là tiến thoái lưỡng nan." Mộng Mộng Nhã nắm chặt bộ bài Tarot, cạnh bài sắc nhọn thậm chí làm rách tay cô ấy, máu rỉ ra nhưng cô ấy vẫn như không hề hay biết.

Máu rỉ ra từ các bức tường, chảy rất nhanh, nhuộm đỏ cả căn phòng, thoạt nhìn vô cùng kinh hoàng.

Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, mặt trăng bị nuốt chửng.

Mọi người đều có chút tuyệt vọng.

"Làm sao bây giờ, chẳng lẽ chỉ có thể đợi đến sáng?" Mộng Mộng Nhã nhắm mắt lại, sợ hãi hỏi.

"Người cứu chúng ta bao giờ mới đến?" Mặt anh Kỳ cũng đầy tuyệt vọng.

"Ít nhất bây giờ chúng ta chỉ có thể tự cứu." Ang Hán siết chặt hạt châu trong tay.

Lệ quỷ biến mất lặng lẽ xuất hiện, một tay cầm đao dài, tiếng rít chói tai vang lên không ngớt.

Một tay ôm cái đầu bê bết máu, máu trên tường chảy xuống dưới người nó, càng thêm ghê rợn.

Trên cổ là những vết cắt lởm chởm, không đều, có lẽ đã bị chém rất nhiều lần mới chặt được đầu.

Cái đầu bê bết máu được ôm trong tay, nhãn cầu đảo liên tục, có chút lở loét, dường như sắp trượt ra khỏi hốc mắt, bị một sợi dây màu máu kéo lại.

“Khặc khặc…" Cái đầu nhe răng cười, trên răng vẫn còn dính những mảnh thịt vụn, miệng há to, trông giống hệt một cái miệng đầy máu cực kỳ đáng sợ.

Mộng Mộng Nhã cắn chặt môi, suýt nữa thì hét lên.

Trong chớp mắt, máu me khắp sàn đã chảy đến, bất cứ thứ gì dính máu đều bị nuốt chửng.

Mặc dù không biết đây có phải là ảo giác không nhưng ba người đang trốn đã bị dồn ra ngoài.

Sắc mặt mọi người tái nhợt nhìn nhau.

Đêm nay dài hơn tưởng tượng rất nhiều.

Trong lúc nguy cấp, điện thoại di động trong tay YOYO Nhạc rung lên. Cô lập tức kiểm tra, khuôn mặt tái nhợt có chút huyết sắc.

"Không chịu được thì dùng chuỗi Phật châu đỡ một kiếp, người sắp đến rồi."

"Anh Hán." Cô đưa điện thoại cho anh Hán.

Việc đã đến nước này, chỉ có thể liều mạng.

Đầu ngón tay anh ta biến thành kiếm, rạch qua lòng bàn tay, máu tuôn ra được hạt châu trong lòng bàn tay hấp thụ.

Hạt châu lập tức tỏa sáng, lệ quỷ đang cầm đao tiến lại gần bị hạt châu đẩy lùi, máu trên tường như gặp phải khắc tinh, nhanh chóng ẩn vào trong tường, bức tường lại trở về hình dạng bình thường.

Lệ quỷ kêu lên vài tiếng thảm thiết, bị Phật châu hút vào trong.

Thấy tình hình này, thần kinh căng thẳng của mọi người cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.

Dựa vào nhau ngồi xuống.

Lên xuống đều không được, bây giờ bọn họ bị mắc kẹt trên tầng ba.

Tầng ba không còn lệ quỷ nhưng không thể đảm bảo lệ quỷ trên lầu sẽ không ùa ra tranh giành lãnh địa.

Anh Kỳ và anh Hán đồng thời nghĩ đến, khi nhìn lẫn nhau, trong mắt đều ẩn chứa sự sợ hãi sâu sắc.

Hạt châu có thể đỡ được một lần nhưng không thể chặn được sự tấn công của nhiều lệ quỷ.

Tiến thoái lưỡng nan.

Mọi người im lặng nhìn nhau.

“Rống…" Một tiếng gầm rú chói tai đột nhiên vang lên.

Cả tòa nhà dường như rung chuyển.

Nữ quỷ ở tầng dưới đang vùng vẫy thoát khỏi trận pháp, trận pháp đã lỏng lẻo, cho cô ta một cơ hội.

"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta thực sự phải chết ở đây sao?" Môi Tiểu Nghệ run rẩy, sắc mặt thảm thương.

Mọi người im lặng.

Nếu lệ quỷ thoát ra, cả tòa nhà đều là vật trong túi của cô ta, muốn gϊếŧ bọn họ lại càng đơn giản.

"Không phải nói có là người đến cứu chúng ta sao? Sao vẫn chưa đến?" YOYO Nhạc hoảng hốt túm lấy cánh tay của anh Hán, cả người suy sụp.