Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Huyền Học Max Cấp Trở Về Quậy Điên Rồi

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Hơn nữa, bản thiếu gia không phải loại người gặp chuyện là bỏ chạy." Anh ta thở hổn hển, cười nói: "Nếu vậy thì thật không nghĩa khí."

"Muốn đi thì cùng đi, các anh đến cứu chúng tôi, không thể để các anh vì thế mà mất mạng." Ánh mắt anh Hán kiên định.

“Mấy người mau đi đi, đừng thêm phiền phức nữa!" Thẩm Quân Lễ cao giọng quát.

"Diệp Thịnh Thâm, dẫn bọn họ đi." Thẩm Quân Lễ đẩy Diệp Thịnh Thâm một cái, mái tóc xuyên qua giữa hai người, thẳng tắp cắm xuống đất.

Anh Hán nắm chặt tay Diệp Thịnh Thâm: “Mọi người mau đi đi." Anh ta nhìn về phía mọi người.

Mọi người mím môi, cũng biết ở lại đây không thể giúp được gì.

“Đừng kẻ nào hòng rời đi." Giọng nói sắc bén xé rách bầu trời, nổ vang bên tai mọi người.

Tóc dài che trời lấp đất ập đến, mang theo sát ý nồng đậm.

"Ta không ra được, các người ở lại với ta đi!" Giọng nói quỷ quyệt khiến người ta lạnh sống lưng.

Thẩm Quân Lễ cắn ngón giữa, máu tuôn ra, nhỏ máu lên lá bùa, sau đó cúi người vỗ xuống đất.

Ép lui lệ quỷ, anh cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Cánh cửa bị phá vỡ cũng đóng chặt lại, mọi người bị nhốt trong sân.

"Thẩm Quân Lễ, còn sống chứ?" Diệp Thịnh Thâm hỏi.

Thẩm Quân Lễ tùy ý lau vết máu trên miệng, cười một tiếng: “Mạng lớn, chưa chết."

"Vậy thì tốt." Diệp Thịnh Thâm thở phào nhẹ nhõm.

"Còn cười được…" Diệp Thịnh Thâm nói với vẻ không vui.

Điện thoại đã mất sóng, anh ta khẽ nhíu mày, đè nén sự bực bội.

"Trận pháp đang vận hành, còn có thể chống đỡ thêm một lúc nữa, nhưng bây giờ chúng ta chưa chắc đã phá được kết giới." Thẩm Quân Lễ gắng gượng đứng dậy với thân thể suy yếu.

"Không sao." Sau khi bình tĩnh lại thì tỉnh táo hơn nhiều, nếu Văn Dịch đã để bọn họ đến thì bọn họ sẽ không chết ở chỗ này.

Thẩm Quân Lễ chậm rãi nhìn về mấy người đang hoảng loạn tuyệt vọng phía sau: “Trong các người có ai từng đến đây chưa?"

Mọi người nhìn nhau, không hiểu gì, sau đó lắc đầu.

"Chúng tôi chưa từng đến?" Vẻ mặt anh Kỳ đầy khó hiểu.

“Chỗ này là do tôi tìm được, tôi là streamer linh dị, thường xuyên livestream thám hiểm những nơi xảy ra sự kiện linh dị." Anh Hán nói, dừng một chút, anh ta cười tự giễu: "Không ngờ chỗ này lại nguy hiểm như vậy."

"Chúng tôi đã hẹn nhau cùng nhau livestream theo nhóm, như vậy có thể kiếm được nhiều lượt xem." Đại Lực Dũng lên tiếng.

"Tiểu Nghệ, ai cho em đến đây?" Ánh mắt sắc bén của Mộng Mộng Nhã rơi vào Tiểu Nghệ đang căng thẳng.

Vẻ mặt Tiểu Nghệ hoảng sợ, nước mắt lưng tròng liên tục lắc đầu: "Không phải em, không phải em."

Cô nhóc thật sự không có.

Diệp Thịnh Thâm bị ồn ào đến nỗi đau đầu, giơ tay ngắt lời mọi người: "Đừng cãi nhau nữa."

Nghiêm túc nói: "Bây giờ phải bảo vệ tốt bản thân, nó sắp tỉnh rồi."

Không khí rất ngưng trọng, mọi người đều không muốn chết ở chỗ này.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, âm thanh kỳ quái truyền đến từ bốn phương tám hướng.

"Làm sao bây giờ!" YOYO Nhạc cắn môi khóc thành tiếng.

"Nó đang giãy giụa thoát khỏi trận pháp trấn áp." Ánh mắt Thẩm Quân Lễ lạnh lùng, vỗ bả vai Diệp Thịnh Thâm, có điều ý chỉ: "Người bạn mà cháu quen thật sự là một kỳ nhân, lá bùa bên ngoài đã trở thành trận nhãn của toàn bộ trận pháp, ít nhất là trong thời gian ngắn, thứ đó sẽ không phát hiện ra trận nhãn đã bị chuyển dời."

"Bây giờ nó không rảnh để ý đến chúng ta, chỉ sợ đến khi nó hoàn hồn lại, chúng ta đều phải chết."

"Cho nên bây giờ chúng ta chỉ có thể tự cứu." Diệp Thịnh Thâm trầm mặt nói.

"Nhưng hiện tại trận pháp đã hình thành kết giới, chúng ta bị nhốt trong kết giới do lệ quỷ thiết lập, đồng thời cũng bị nhốt trong trận pháp." Thẩm Quân Lễ xoa xoa mi tâm: "Nếu cưỡng ép phá trận, con lệ quỷ này cũng sẽ thừa cơ mà ra, được không bù nổi mất."

"Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chờ chết sao?" Sắc mặt Mộng Mộng Nhã tuyệt vọng.

"Sẽ có người đến cứu chúng ta." Diệp Thịnh Thâm vô cùng kiên định.

"Người bạn kia của cháu sao?" Thẩm Quân Lễ cười khẽ.

"Không được cười nhạo, Văn Dịch sẽ đến cứu chúng ta." Diệp Thịnh Thâm trừng mắt nhìn anh.

Thẩm Quân Lễ sững người, khàn giọng hỏi: "Cậu ta tên là Văn Dịch??"

"Ừ." Diệp Thịnh Thâm gật đầu, sau đó khó hiểu: "Sao vậy, có vấn đề gì sao?"

"Trăm năm trước, thiên tài huyền thuật số một cũng tên là Văn Dịch." Anh cười một tiếng: "Sao những người có tên này đều có thiên phú như vậy nhỉ."
« Chương TrướcChương Tiếp »