Chương 2

Trong đêm tối, ánh đèn neon luân phiên nhấp nháy, anh mặc áo sơ mi đen quần tây đen, dây thắt lưng được tỉ mỉ thắt vào eo, phát ra ánh sáng bạc.

Sau khi tiến vào Hour vài bước, anh mới khép cây dù lại, giọt mưa tuỳ ý lăn xuống đất.

Tiếng ồn ào của mọi người trong phút chốc đột nhiên im lặng khi người đàn ông vào bàn.

Tầm mắt Bùi Kiêu Nam bình tĩnh mà lướt nhìn những người ở đây, cuối cùng rơi vào thân hình quyến rũ trong hồ bơi.

“Đêm nay náo nhiệt vậy sao?”

Giọng nói mệt mỏi và xa cách, giọng điệu rõ ràng là không có bất kỳ hứng thú nào, nhưng lại ẩn chứa giọng điệu yêu thích.

Mắt Trịnh Thanh Vũ nhìn đồng hồ, không dư không thừa, vừa đúng 10 giờ.

Bùi Kiêu Nam vậy mà đã đến đúng giờ.

Anh ta đè ánh nhìn u ám trong mắt xuống, cung cung kính kính mà kéo dài vị trí ghế ra: “Bùi tổng, chỗ ngồi để dành cho anh.”

Thời gian trước sau khi bắt được một người nằm vùng trong tổ chức, Tây Thành cũng không vận chuyển bất kỳ hàng hóa nào,theo ý của Tề Hoằng Sinh, phải bảo đảm hàng hoá an toàn mới có thể đưa đi.

Trong lòng Trịnh Thanh Vũ biết rõ, nếu sau này hàng hoá xảy ra vấn đề, chỉ sợ đến cả tính mạng của bản thân cũng không thể giữ nổi.

Bùi Kiêu Nam gật đầu, không có ý kiến.

Tư thế thản nhiên mà tuỳ ý ngồi ở trên ghế dài, lại đè nén khí chất.

Trong ánh mắt những người phụ nữ được mời đến để phục vụ cho khách tràn ngập sự đánh giá và tò mò, họ có nghe nói quán bar này đã đổi chủ hai tháng trước, nhưng cho đến bây giờ chưa từng thấy mặt của vị Bùi tổng này.

Coi như đêm nay là lần đầu tiên Bùi Kiêu Nam ghé thăm cửa hàng Hour.

Người đàn ông vai rộng eo thon, dáng người thẳng tắp, giống như ngọn cây của cây tuyết tùng vào gió mùa đông.

Với nghe đồn danh hiệu thích hợp là “máy làm lạnh người”.

Là người mà Tề Hoằng Sinh tin tưởng, cho dù Bùi Kiêu Nam lạnh nhạt vô tình không gần gũi với phụ nữ, nhưng số phụ nữ chủ động muốn ở bên cạnh anh lại không ít.

Nhưng mà cuối cùng cũng không thể làm tan chảy quả núi bằng băng này.

Điều tốt nhất cho những người làm nghề này là không có điểm yếu, về điểm này Bùi Kiêu Nam là ứng cử viên sáng giá nhất.

Ở chỗ tối tăm, Bùi Kiêu Nam bưng ly rượu đựng đầy Whiskey lên, không quan tâm mà thưởng thức.

Mỗi cử động như giơ tay nhấc chân lên đều hiện vài phần hương vị phong lưu.

Những cậu ấm tiêu tiền như nước tất nhiên muốn tận dụng cơ hội này, sôi nổi bước đến nói chuyện phiếm.

“Bùi tổng, nghe nói anh đoán xúc xắc rất giỏi, có thể tới xem thử hay không?”

Trò chơi rất đơn giản, đơn giản chỉ cần tung xúc xắc, đoán số lẻ hoặc số chẵn.

Trên bàn rải rác vài viên xúc xắc, người đàn ông có bím tóc nhỏ háo hức ném xúc xắc, những người còn lại có trách nhiệm đoán số lẻ hay là số chẵn.

Bởi vì không nói đến tiền bạc, mà chỉ chơi cho vui, nên mọi người chơi khá thoải mái.

Bùi Kiêu Nam giơ tay cuốn cổ tay áo bị nước mưa làm ướt lên, chống khuỷu tay nói: “Số lẻ.”

Khi mở ra là 5 điểm.

Ở lượt kế tiếp, anh lạnh lùng mở miệng: “Vẫn là số lẻ.”

Quả nhiên là 9 điểm.

…..

Qua mấy lượt nữa, dù tổng của mấy viên xúc xắc có là bao nhiêu, Bùi Kiêu Nam luôn nói chính xác không hề sai lần nào.

Nữ phục vụ ở một bên động dáng người duyên dáng, giọng mềm mại nói: “Anh Nam thật là lợi hại, sao làm được vậy, em cũng muốn học hỏi, không biết có cơ hội học hay không?”

Bùi Kiêu Nam khuấy đá trong rượu, ánh mắt không lay động một chút nào.

Khí chất người sống đừng nên đến gần rõ ràng để ngăn cản người phụ nữ đừng tự chuốc lấy phiền phức.

"Tại sao buổi biểu diễn không tiếp tục?"

Anh thờ ơ châm thuốc, ngọn lửa từ cái bật lửa như tia sáng cuối cùng trong bóng tối cuối cùng.

Làn khói bốc lên, nửa sáng nửa mơ hồ, làm mờ biểu cảm lúc này của anh.

Trịnh Thanh Vũ trả lời câu hỏi: “Biểu diễn kéo dài năm phút, vừa mới kết thúc, nếu Bùi tổng cảm thấy hứng thú…”

Anh lạnh lùng từ chối: “Không cần.”

Vài phút sau, có người đi tới nói gì đó với Trịnh Thanh Vũ, sau đó mời Bùi Kiêu Nam đi đến lô ghế.

Ban đầu Thời Vãn Tầm còn nghĩ rằng biểu diễn xong, lập tức cô có thể tìm được cơ hội trốn thoát khỏi đây.

Không nghĩ tới rằng lại có người phụ nữ dáng người hơi béo lại đây đánh giá đám người các cô, nói: “Trước tiên các cô ở đây chờ đi.”

Bà ta lại giơ tay chỉ xuống Thời Vãn Tầm với mấy cô gái xung quanh: “Mấy người các cô đi ra lô ghế.”

Thời Vãn Tầm cau mày, tâm trạng lo lắng như tia lửa rơi xuống đống cỏ, bùng cháy ngay từ phút đầu tiên.

Nhưng nếu tuỳ tiện rời đi sẽ làm lộ thân phận, nói không chừng có thể tự đẩy bản thân vào hoàn cảnh càng nguy hiểm hơn nữa.

Trong tình thế không nói trước được như vậy, cô chỉ có thể cắn răng mà đi theo.

Người phụ nữ sau khi thấy lô ghế của Bùi Kiêu Nam, biểu cảm có vài phần ngạc nhiên, nhanh chóng chào hỏi: “Vương tổng, anh đến rồi, đây là lần đầu em nhìn thấy Bùi tổng…”

Người đàn ông được gọi là Vương tổng dáng vẻ trông say không ít.

Ánh mắt vui vẻ của ông ta quét qua người cá trước mặt, lại dừng lại ngay cổ tay đeo một chuỗi lục lạc trên người Thời Vãn Tầm, ánh mắt vô cùng xấu xa.

Giây tiếp theo, Thời Vãn Tầm bị ép nửa quỳ trên mặt đất, trước sau không chịu ngẩng đầu.

Cô sợ thứ kinh tởm.

Thời Vãn Tầm cảm nhận được cơ thể mình đang run lên, chóp mũi chua xót, nước mắt rưng rưng ngay hốc mắt.

Cô cắn môi dưới, không cho bản thân khóc lên.

Cách đó không xa, cả người Bùi Kiêu Nam chìm trong nửa sáng nửa tối, lạnh lùng quan sát mọi việc đang xảy ra.

Anh cho rằng ngay sau đó Tiểu Dạ Oanh sẽ nhịn không được mà nước mặt rơi đầy mặt bật khóc nức nở.

Nhưng cô vẫn không chịu khuất phục mà cắn môi, kìm nén tia nước trong mắt, trong ánh mắt không chịu khuất phục đó hiện lên một chút ý hận.

“Đừng chạm vào tôi——”

Thời Vãn Tầm phát ra tiếng nghẹn ngào, bụng buồn nôn đến sông cuộn biển gầm, dù cô không có gì để nôn ra, nhưng lại co thắt muốn nôn.

Vương tổng nắm lấy mái tóc dài của cô, gương mặt dữ tợn: “Mày con mẹ nó, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?”

Một trận trời đất quay cuồng ập đến, Thời Vãn Tầm cảm thấy người đàn ông nắm lấy cổ cô, đối phó với cô rất dễ dàng, giống như xử lý một con cá chết mắc cạn ở trên bờ.

Chỉ cần dùng một chút sức, hoặc là thêm một chút thời gian, cô sẽ giống như hoa cỏ lau đung đưa trong gió.

Không thể đánh trả thậm chí cũng không có sức để chống cự lại.

Bùi Kiêu Nam dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, thản nhiên nhắc nhở: “Vương tổng đã chơi đủ chưa?”

Ở quán bar Hour này, nơi đây là địa bàn của anh. Quy định trước đây thế nào, Bùi Kiêu Nam không cần biết.