Chương 5: Chúng ta là phu thê

Trời tối dần, sau khi Chức Vụ trở về “nhà”, lặng lẽ tìm một cây nến trong nhà và châm lửa.

Sau khi quan sát bố trí trong nhà, nàng phát hiện một đống rơm rạ ở góc tường.

Rơm rạ bẩn thỉu, chạm vào vừa khô vừa nhám, nhưng chỗ ở giữa bị ép lõm xuống, dường như có ai đó đã nằm ở đây một thời gian dài.

Chức Vụ cảm thấy không hợp lý lắm.

Bởi vì hôm nay đặt nam nhân lên giường, nàng nhận thấy đệm trên giường vừa dày vừa mềm, không có chỗ nào thô ráp hay cộm người, nằm lên giống như đang nằm trên đám mây mềm mại.

Làn da của nguyên chủ khá mịn màng, mềm mại như cánh hoa, chỉ sợ nằm trên đống rơm khô này có thể bị những ngọn cỏ làm xước da.

Hơn nữa vị trí này còn đối diện với một khung cửa sổ gỗ mục nát, gió lùa qua khe hở nhỏ mỗi đêm, lạnh như dao cắt vào da thịt, dù không chảy máu thật nhưng cũng làm người ta khó yên giấc.

Những thứ khác trong phòng không có gì bất thường.

Đến khoảng canh ba, Chức Vụ thấy nam nhân có dấu hiệu tỉnh lại, vội đi hâm nóng thuốc đã nấu sẵn rồi mang đến.

Từ lời của Dương đại tẩu và trượng phu Lưu Phủ của nàng thì có thể biết nguyên chủ trước đây không quan tâm nam nhân này lắm.

Chức Vụ sợ y tỉnh dậy sẽ nhớ lại những lời xé tim của nguyên chủ muốn bỏ rơi y, lại phải dỗ dành thêm lần nữa.

Nàng chỉ biết toàn tâm toàn ý nhập vai thê tử y, không dám để xảy ra sơ xuất gì.

Ngọn nến được đặt trên bàn nhỏ cạnh giường.

Ánh nến lờ mờ chiếu lên vai lưng hai người, kéo dài chiếc bóng của họ lên tường.

“Phu quân có ghét thϊếp, oán trách thϊếp thì đợi đến khi mắt lành rồi tính sổ với thϊếp cũng được…”

“Giờ chàng nhẫn nhục chịu đựng một chút.”

Chức Vụ không biết cách dỗ dành, chỉ có thể nói nhẹ nhàng như đang nói với trẻ nhỏ: “Giờ phu quân nghe lời uống thuốc, đại phu nói trễ nhất nửa tháng nữa là mắt chàng có thể nhìn thấy.”

“Nếu không uống, có thể sẽ mù cả đời…”

“Phu quân tự chọn nhé?”

Nàng hết lời khuyên nhủ, đôi tay trắng muốt nâng chén thuốc bằng sứ xanh, sợ lời khuyên của mình không có tác dụng gì hết.

Cũng may hình như khi nghe thấy “sẽ mù cả đời”, nam nhân đã dao động.

Chức Vụ lại thử đưa muỗng thuốc đã được thổi nguội đến bên môi y, đối phương mới từ từ mở miệng.

Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đi đút y uống thuốc xong, lại gọi y là “phu quân” càng thuận miệng hơn, bỗng nghe thấy nam nhân mở miệng.

“Tới canh giờ nào rồi…”

Giọng nói ôn nhuận như làm gió mát trong rừng trúc, trong trẻo dịu dàng làm nàng cảm thấy như mới được rửa tai.

Đột nhiên y mở miệng, âm thanh trong trẻo trầm lắng đó làm nàng mất tập trung.

Cảm giác tan chảy trong tai tựa như dòng suối dịu êm, khoảnh khắc đó ấn tượng về y đã chuyển từ thâm hiểm sang dịu dàng.

Ngọn nến cháy như đang nhảy múa.

Trong ranh giới giữa bóng tối mờ ảo và ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến, bộ dáng của nam nhân càng trở nên rõ ràng hơn trong mắt Chức Vụ.

Thân thể y thiếu dinh dưỡng, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, trắng hơn cả miếng vải trắng cũ kỹ đang che mắt y.

Chức Vụ giật mình, nhìn bộ dáng của nam nhân, hai chữ “phu quân” lại mang thêm vài phần ý vị.

Tiếng gọi ái muội lên đến môi lại khó nói nên lời.

Não chợt phản ứng chậm, lúc này nàng mới nhớ đến câu hỏi của y, bị y nhìn chăm chú làm hàng mi dày của Chức Vụ hơn run run, nàng dời ánh mắt sang chỗ khác.

“Bây giờ…”

Bây giờ chắc là giờ Tý.

Y nguyện ý nói chuyện với nàng nhanh như vậy đúng là chuyện vui bất ngờ.

Nàng còn chuẩn bị một đống lời để dỗ y mà chưa kịp nói ra, hình như nam nhân lại trầm mặc tiếp rồi.

"Phu... Phu quân..."

Trong thời khắc quan trọng này, miệng nàng lại lúng túng và vụng về không biết làm sao.

Y đưa ngón tay đầy vết thương nhỏ chạm vào tấm vải mỏng đang che mắt xong rồi lại mở miệng: “Thời gian này nàng vất vả rồi.”

“Ta nhất thời không thể…”

“Nhưng giờ đã khác.”

Y nhấn bát sứ xanh từ tay nàng, bàn tay chạm trúng đầu ngón tay mềm mại của Chức Vụ.

Nam nhân quay đầu đi, gương mặt tuấn mỹ dưới lớp vải trắng tìm chính xác hướng của nàng: “Dù sao đi nữa...”

"Chúng ta cũng là phu thê."

Chức Vụ nhìn gương mặt y, nàng thấy hơi bối rối, thậm chí cũng không quá chú ý đến lời y nói.

Theo lời của Dương đại tẩu, người trước mặt tuấn mỹ đến vậy nhưng cơ thể quá yếu đuối không thể dùng được, vậy nên mới làm nguyên chủ oán hận y phải không?