Chương 26: Bé cũng là con gái của anh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau Khi Dẫn Bóng Chạy - Chương 26: Bé cũng là con gái của anhĐêm khuya, cư dân tản bộ hóng gió lần lượt ra về, tiểu khu ồn ào, náo nhiệt không còn nữa, xung quanh dần yên tĩnh lại.

Trong góc tối, Tịch Sâm và Trác Dương hôn nhau một hồi, lại ôm nhau một chốc, lặp lại nhiều lần mãi đến tận khi Trác Dương cảm thấy môi mình bị hôn đến mức không còn cảm giác, bắt đầu tê dại, mới nhẹ giọng nói, “Tịch Sâm, thời gian không còn sớm, em phải về.”

Nửa tiếng trước mẹ Trác đã gọi cho cậu, hỏi ra ngoài lâu vậy sao vẫn chưa về.

Tịch Sâm nói, “Anh đưa em lên.”

Trong tiểu khu không có ai, hai người nắm tay đi vào, khi Trác Dương chuẩn bị nhấn nút thang máy, Tịch Sâm đứng lại không nhúc nhích, hỏi, “Chúng ta đi thang bộ?”

Trác Dương dở khóc dở cười, “Anh chắc chắn chứ?” Nhà của cậu ở tận tầng hai mươi.

Tịch Sâm cũng cảm thấy không thực tế, ánh mắt lộ ra tiếc nuối kéo Trác Dương vào thang máy.

Đến tầng hai mươi, Tịch Sâm đưa Trác Dương đến cửa nhà, hôn nhẹ cậu, thấp giọng nói, “Vào nhà đi.”

Ngày mai Trác Dương nghỉ phép, Tịch Sâm đi làm, ban ngày hai người không thể gặp mặt. Đôi môi cậu khẽ nhếch, muốn nói trời sáng có thể tìm anh, nhưng suy nghĩ một chút, sợ gián đoạn lịch trình của anh, cuối cùng vẫn ngại ngùng, không nói nên lời.

“Về đến nhà nhớ báo bình an.” Trác Dương dặn.

Tịch Sâm gật đầu, nhìn cậu đầy ôn nhu.

“Em vào đây.” Trác Dương nói.

Anh gật đầu.

Trác Dương hơi ngượng ngùng, lắc lắc bàn tay vẫn bị Tịch Sâm nắm chặt, “Vậy, anh buông tay đi.”

Cuối cùng Tịch Sâm vẫn thả tay cậu ra, sau đó đút tay vào túi, thần sắc lạc lõng.

Không biết tại sao, Trác Dương nhìn Tịch Sâm yên lặng đứng tại chỗ, nhất thời cảm thấy thật đáng thương. Không nhịn được nữa, cậu xoay người, ôm lấy cổ anh, trao đi một nụ hôn rồi nhanh chóng buông ra, mở cửa vào nhà, cậu sợ càng chần chờ, tâm lý càng không nỡ.

Mẹ Trác và Nịnh Nịnh đã ngủ, Trác Dương rón rén trở về phòng, lấy một bộ áo ngủ khác, lần thứ hai tiến vào phòng tắm.

Ban đêm những ngày hạ, thời tiết vẫn rất nóng, cậu và Tịch Sâm luôn ôm nhau, một lúc đã ra không ít mồ hôi. Cởϊ qυầи áo, Trác Dương nhìn những nốt đỏ do muỗi cắn trên khuôn mặt mình trong gương, mặt không nhịn được lại ửng hồng. Khi ở cùng Tịch Sâm, cậu không còn tâm tư đập muỗi, dù có bị đốt liên tục, vẫn cố gắng chịu đựng, không biết anh có giống cậu hay không… Nghĩ tới đây, Trác Dương không nhịn được mà cười rộ lên.

Cậu rửa mặt, tâm tình kích động cũng dần lắng xuống. Cậu nhớ lại những gì vừa mới xảy ra, cảm thấy khó mà tin nổi. Cậu thực sự ở bên Tịch Sâm, đây không phải mơ, là sự thật. Nốt hồng trên mặt cùng đôi môi ngưa ngứa có thể làm chứng.

Tắm xong đi ra, đợi một lúc thì tim nhắn báo bình an của Tịch Sâm tới. Bọn họ vẫn chúc ngủ ngon lẫn nhau như trước. Trác Dương ngây ngốc nhìn chằm chằm Tịch Sâm trong album ảnh, cảm thấy mình bắt đầu nhớ anh.

Cậu cứ nghĩ chính mình vì quá hưng phấn sẽ không ngủ được, nhưng trên thực tế, cậu dính gối không bao lâu đã đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau rời giường, vừa nghĩ đến bây giờ Tịch Sâm đã là bạn trai cậu, tâm tình hạnh phúc không ngừng được mà tràn ra. Cậu vừa thay quần áo, vừa gửi tin nhắn chào buổi sáng cho anh.

Thời điểm này, bình thường Tịch Sâm đã thức dậy chạy bộ, cậu biết anh không có thói quen mang di động nên cho là sẽ rất lâu sau mới nhận được trả lời, nhưng không ngờ, tin nhắn vừa gửi đi, đã nhận được đáp lại.

Trác Dương hỏi, “Ngày hôm nay anh không chạy bộ sao?”

“Đang chạy, có mang theo điện thoại.” Tịch Sâm nói.

Khoé môi Trác Dương nhếch lên, rõ ràng anh cố ý mang theo điện thoại di động.

Những ngày Trác Dương được nghỉ, sẽ bán đồ ăn sáng cùng mẹ Trác. Thấy cậu thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra nhắn tin, bà cũng nhìn vài lần nhưng không nói gì.

Ngày hôm nay phải đưa Tiểu Hắc đi triệt sản, vì Trác Dương đang ở nhà nên nhiệm vụ này được giao cho cậu. Sau khi dọn dẹp sạp hàng, mẹ Trác cầm những con búp bê đang đan dở và ghế đẩu xuống sân tiểu khu ngồi. Nơi bà ngồi râm mát, vừa náo nhiệt lại không quá nóng nên Trác Dương cũng yên tâm. Sau khi đưa mẹ Trác xuống lầu, Trác Dương nắm tay Nịnh Nịnh, nhét Tiểu Hắc còn đang đói bụng đến mức liên tục kêu meo meo vào túi cho mèo, đưa nó đến bệnh viện thú y.

Mười một giờ đúng, hai người mang theo Tiểu Hắc về nhà. Mèo con bước đi lảo đảo, Nịnh Nịnh lo lắng theo sau. Trác Dương nghỉ ngơi một lát rồi mặc tạp dề chuẩn bị làm cơm trưa. Thế nhưng cậu vừa lấy nguyên liệu nấu ăn ra, chuông cửa lại vang lên.

Trác Dương nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là một người đàn ông xa lạ, khuôn mặt nở một nụ cười tiêu chuẩn, cậu mở cửa, cách cửa chống trộm hỏi, “Anh là?”

Người kia nói, “Xin hỏi ngài có phải Trác Dương, Trác tiên sinh không?”

“Là tôi.” Cậu đáp.

Người đàn ông giơ hộp cơm lớn trên tay, cười nói, “Xin chào, Trác tiên sinh, tôi là nhân viên của nhà hàng Nguỵ Xuân, Tịch tiên sinh đã đặt bữa trưa cho ngài ở cửa hàng chúng tôi và tôi đến giao hàng.”

“Tịch Sâm?” Trác Dương ngẩn ra, cùng lúc đó, chuông điện thoại reo, là Tịch Sâm.

Cậu nhận cuộc gọi, nghe thấy đầu dây bên kia nói, “Anh gọi bữa trưa cho em, em nhận được chưa?”

“Em vừa mới thấy.” Trác Dương mở cửa chống trộm, vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, “Sao lại đặt đồ ăn cho em? Em có thể tự làm.”

Tịch Sâm nói, “Em giúp Tiểu Hắc triệt sản, vất vả rồi.”

“Bác sĩ mới là người triệt sản cho Tiểu Hắc mà…” Trác Dương bật cười, nhận hộp cơm, nói tạm biệt người giao hàng, sau đó đóng cửa.

Nịnh Nịnh nhìn cậu nghiêng cầu kẹp điện thoại, chạy tới hỏi, “Ba ba, bà nội gọi điện ạ?”

Trác Dương mang hộp cơm vào nhà bếp, trả lời, “Không phải, là chú Tịch của con.”

“Chú Tịch!” Tối hôm qua bé không được gặp anh, lúc này liền hoá thành đuôi nhỏ theo sau Trác Dương, “Ba ba, con rất nhớ chú Tịch, ba hỏi chú ấy, có thể nói chuyện với con hai câu không ạ?”

Cậu nói với Tịch Sâm vài câu rồi đưa điện thoại cho Nịnh Nịnh. Bé cầm di động, nói với anh, “Chú Tịch, chúng ta video call được không ạ?”

Sau khi Tịch Sâm nói đồng ý, Nịnh Nịnh vui vẻ cúp điện thoại, thuần thục vào Wechat, tìm Tịch Sâm, nhấn video call, sau đó bé lon ton chạy đến ghế salon, khoanh chân, giống như bà cụ non bắt đầu tán gẫu với anh.

Gần mười hai giờ, Trác Dương nhìn Nịnh Nịnh uống một cốc nước sau lại ríu ríu rít rít với người bên kia điện thoại, nhanh chóng ngắt lời bé, Tịch Sâm có khi còn chưa ăn cơm đâu.

Sau khi nói với Tịch Sâm thêm vài câu, Trác Dương cúp điện thoại, vào nhà bếp dọn thức ăn lên bàn. Dọn xong, mẹ Trác cũng vừa lúc về đến nhà.

Bà vừa vào cửa, thấy một bàn đầy thức ăn, cũng không nhìn kĩ, đặt ghế đẩu xuống, hỏi cậu, “Hôm nay con làm nhiều món thế à?”

“À, vâng.” Trác Dương trả lời, không biết nên giải thích nguồn gốc của bữa ăn này như thế nào.

“Chú Tịch đặt đấy ạ.” Nịnh Nịnh đi đến nhận lấy cái túi của mẹ Trác, lập tức bán đứng Trác Dương.

Mẹ Trác mỉm cười, nhìn một bàn đồ ăn, nhận ra nhiều nguyên liệu rất đắt, ngoại trừ những ngày tết thì ngày thường bọn họ đều không nỡ mua.

“Tịch Sâm nghĩ đồ ăn nhà hàng này ngon, cho nên để con nếm thử.” Trác Dương suy nghĩ mãi mới ra được một lý do sứt sẹo.

Không biết mẹ Trác nghe xong có tin hay không, bà chỉ cười nói, “Vậy chúng ta mau nếm thử thôi.” Nói xong, bà đưa Nịnh Nịnh vào rửa tay.

Nội tâm Trác Dương khẽ buông lỏng, cậu hiểu mẹ mình, nhìn bộ dáng của mẹ Trác, có lẽ trong lòng bà cũng đã có suy đoán. Cậu gãi đầu, nhớ đến thái độ của bà với một người cha khác của Nịnh Nịnh, có chút lo lắng và tự hỏi làm thế nào để nói với bà về chuyện yêu đương của cậu và Tịch Sâm.

Buổi chiều, Trác Dương tĩnh tâm đọc sách. Năm giờ rưỡi, Tịch Sâm tan làm, cậu nhận được một tin nhắn, bảo chờ anh tới đón, bữa tối cùng ra ngoài ăn.

Sau đó Trác Dương ở trong phòng chọn quần áo, chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay.

Trác Dương mong đợi được gặp Tịch Sâm, nhưng khi nhìn thấy mẹ Trác đang thái thịt trong bếp, tâm lý bỗng sinh ra cảm giác chột dạ. Trước đây cậu cũng thi thoảng tụ tập ăn uống với đồng nghiệp, cho nên buổi tối không ăn ở nhà cũng bình thường. Nhưng lần này, Trác Dương giống học sinh muốn ra ngoài, do do dự dự mở miệng, “Mẹ à, tối nay con không ăn cơm ở nhà đâu.”

Con dao dừng lại, mẹ Trác quay đầu lại, hỏi, “Vậy mấy giờ con về, đừng để Nịnh Nịnh chờ.”

Mẹ Trác không hỏi cậu ra ngoài làm gì, đi cùng ai, tâm lý thoải mái hơn, “Khoảng mười giờ ạ.” Cậu báo một thời gian không quá chính xác.

“Vậy con chú ý an toàn, nhớ nói với Nịnh Nịnh một tiếng.” Bà nói.

Trác Dương xoay người đi nói chuyện với Nịnh Nịnh, mẹ Trác nhìn bóng lưng vui mừng nhảy nhót của cậu, bà giật mình một chốc, sau đó hoàn hồn tiếp tục thái thịt.



Đa số các đôi tình nhân khi mới xác định quan hệ, đều có một đoạn thời gian lúng túng không biết làm sao ở chung.

Trước đó Trác Dương không cảm thấy gì, đến khi nhìn thấy Tịch Sâm đang đứng cạnh xe chờ cậu ở dưới lầu, cậu đột nhiên cảm thấy bối rối không biết để tay chân chỗ nào. Nhưng Tịch Sâm vô cùng tự nhiên kéo cậu qua, đặt một nụ hôn lên môi cậu, ngay lập tức xoá đi lúng túng của cậu.

Trác Dương ngượng ngùng đẩy anh ra, “Có người đấy.”

“Không ai nhìn thấy.” Tịch Sâm nói, chủ động mở cửa xe cho cậu.

Sau khi Tịch Sâm vào, nắm chặt tay cậu, kéo tới hôn một cái, “Nhớ anh không?”

Tính cách Tịch Sâm rõ ràng nội liễm nhưng đôi khi hành động của anh vô cùng thẳng thắn và táo bạo. Trong nhiều trường hợp, Trác Dương không thể nào chống đỡ nổi.

Cậu liếc tài xế đang chăm chú lái xe, sắc mặt ửng hồng, nhỏ giọng trả lời, “Nhớ…”

Khoé miệng Tịch Sâm nhếch lên một nụ cười nhỏ bé, “Ngày mai thứ bảy, chúng ta đưa Nịnh Nịnh ra ngoài chơi.”

“Tại sao có cả Nịnh Nịnh?” Trác Dương hỏi.

“Em ở bên anh, bé cũng là con gái của anh.” Tịch Sâm nói, “Anh muốn lấy lòng bé.”

Trác Dương hiểu những gì anh làm, yêu ai yêu cả đường đi, Tịch Sâm yêu cậu, anh chấp nhận mọi thứ xung quanh cậu mà trong lòng không hề có khúc mắc, cho dù Nịnh Nịnh là con của “cậu và một người phụ nữa khác” sinh ra.

Nhưng khi nghe đến câu “bé cũng là con gái anh”, trái tim Trác Dương đã đập vang dội. Cậu ích kỉ mà nghĩ, cậu có thể nhân cơ hội này để Tịch Sâm và Nịnh Nịnh bồi dưỡng tình cảm, để tình cảm của anh đối với bé ngày càng sâu sắc, một ngày kia khi thân thế của Nịnh Nịnh bại lộ, hoặc do cậu chủ động thẳng thắn đề cập, nếu kết quả đáng tiếc nhất là Tịch Sâm thực sự chán ghét Nịnh Nịnh xảy ra, anh cũng sẽ nể phần cảm tình kia mà không đối xử với bé quá thờ ơ và lạnh nhạt.

Trác Dương thu hồi tâm tình, đồng ý lời đề nghị của anh.

~Hết chương 26~