Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Dẫn Bóng Chạy

Chương 3: Khuy áo

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau Khi Dẫn Bóng Chạy - Chương 3: Khuy áoĐường đời của Trác Dương và Tịch Sâm thật sự giao nhau là sau khi Trác Dương có ý định thôi học.

Trước khi lên lớp 12, trong nhà cậu gặp biến cố, mẹ gặp tai nạn giao thông phải cắt cụt chân, bố lại biến mất cùng với khoản bồi thường và toàn bộ tiền chuẩn bị mua nhà. Đối mặt với người mẹ suy sụp tìm cách tự tử và em gái hoảng loạn luống cuống, Trác Dương, người đàn ông duy nhất trong nhà, đã quyết định bỏ qua sự nghiệp học hành của mình, một bên chăm sóc mẹ, một bên kiếm việc làm thêm cho em gái tiếp tục đi học, một mình chống đỡ gia đình đang có nguy cơ sụp đổ.

Vì công việc bận rộn cộng thêm mệt mỏi, thời gian trôi qua, kí ức về thời cấp ba trong lòng Trác Dương cũng trở nên xa xôi. Thời điểm đó cậu cũng ít nhớ về người hay sự việc liên quan đến trường cấp học, chỉ là thỉnh thoảng khi hoàng hôn buông xuống, ngồi một mình chợt nhớ tới thiếu niên tên Tịch Sâm.

Tịch Sâm như tia nắng chói mắt, cao ngạo lại hờ hững xuất hiện trong màn đêm, vô luận là ai cũng ít nhiều bị ánh hào quang của anh hấp dẫn. Thế nhưng anh vẫn mãi đắm chìm trong thế giới của mình, không hề bị lay động.

Trác Dương cũng là một trong đám người kia, từ ngày nhìn thấy anh lần đầu tiên lúc nhập học, cậu đã tự nhủ, cậu và Tịch Sâm thuộc hai thế giới khác nhau. Cho dù bọn họ ngẫu nhiên cũng có mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi, mà Trác Dương chưa bao giờ có cái vọng tưởng cùng Tịch Sâm có mối quan hệ sâu sắc hơn. Cậu có chừng mực mà khắc chế cái rung động thuở thiếu thời kia. Từ khi nhà có chuyện, càng đem nó chôn thật sâu, để mặc nó dần bị lãng quên.

Chỉ là mọi sự phát sinh sẽ chẳng mấy khi nằm trong kiểm soát của mình.

Đó là một buổi tối tháng sáu nào đó, Trác Dương đã làm nhân viên phục vụ tại khách sạn một năm, gặp phải bạn bè kéo Tịch Sâm tham gia ăn mừng tốt nghiệp. Trong bữa tiệc, Tịch Sâm say rượu, mà cậu lại bị đám bạn của anh gọi lại đưa Tịch Sâm lên lầu nghỉ ngơi. Tại gian phòng ấy, lúc đứng dậy muốn rời đi, Tịch Sâm kéo cậu lại, áp dưới thân anh.

Lúc đó là Tịch Sâm chủ động, nhưng lực đạo cũng không lớn, nếu Trác Dương muôn, hoàn toàn có thể phản kháng. Thế nhưng cậu không muốn phản kháng, cậu thích anh, cũng khát vọng được thân mật với anh. Cậu thuận theo ý muốn của chính mình, cùng Tịch Sâm xảy ra quan hệ.

Cậu cho rằng đêm đó chỉ đơn giản là thỏa mãn tưởng niệm của mình thôi mà không hề nghĩ tới, từ ngày đó trong bụng cậu đã nảy sinh một sinh mệnh mới. Đến khi Trác Dương phát hiện sự tồn tại của đứa nhỏ, tuy tương đối muộn nhưng vẫn trong thời gian có thể phá bỏ. Nhưng đến cuối cùng, vì nhiều loại nguyên nhân, cậu quyết định giữ lại đứa bé.

Sau đó thì có Nịnh Nịnh.

Trác Dương chưa từng quên Tịch Sâm, thời gian không đem Tịch Sâm trong lòng cậu xóa đi mà tựa như càng tô đậm thêm hình bóng ấy ngày càng rõ ràng.

Gặp lại anh, Trác Dương vừa cao hứng vừa khủng hoảng, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý đời này chỉ một mình cậu nuôi nấng Nịnh Nịnh. Cậu chưa từng nghĩ sẽ nói với anh sự tồn tại của bé con, cậu lo lắng, cậu sợ hãi, sợ anh sẽ cảm thấy cậu là quái vật, sợ Tịch Sâm thấy tình cảm thầm kín của mình, cũng sợ Tịch Sâm cướp Nịnh Nịnh đi.

Cũng may, Tịnh Sâm sẽ không ở đây lâu, chờ anh rời khỏi khách sạn, quan hệ giữa hai người sẽ thật sự chấm dứt.

*

Ngày thứ hai, Trác Dương đến khách sạn, đang định vào thang máy thì có người gọi lại.

“Anh Dương.”

Là giọng nữ, Trần San San vừa vào cửa, tay cầm một cái âu giữ ấm nhanh chóng đi tới. Cô nở nụ cười, đưa âu giữ ấm cho Trác Dương, “Anh Dương, đây là canh em tự nấu, anh giữ lại để buổi trưa uống nhé.”

Trác Dương nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia bất đắc dĩ. Cậu biết Trần San San thích cậu, thế nhưng cái thích này cậu không thể đáp lại. Trước đây cũng có mấy lần cô đưa đồ vật, hoặc cho cậu, hoặc là cho Nịnh Nịnh, cậu đều từ chối. Cậu từ chối tuy có ôn hòa nhưng đã tỏ rõ thái độ, cậu cho là Trần San San tự biết khó mà lui mới phải.

Trác Dương nhìn đồng hồ, hôm nay cậu đến sớm hơn hôm qua, chưa đến giờ giao ban, đại sảnh khách sạn không có mấy người. Trác Dương ra hiệu Trần san San đến góc nói chuyện, lần này nhất định phải nói rõ ràng mọi chuyện.

Tịch Sâm bước ra khỏi thang máy, ánh mắt tùy ý lướt qua, nhìn thấy trong góc Trác Dương đang an ủi một cô gái xinh đẹp, đôi mắt anh nhất thời trầm xuống. Anh vốn nên giống như hôm qua không cần để ý đến cậu, sau đó cứ thế lướt qua, thế nhưng đi được vài bước, đôi chân như không chịu sự kiểm soát, mũi chân xoay một vòng, đi về hướng Trác Dương.

Tài xế bên cạnh anh sửng sốt một giây, ngay sau đó lập tức đuổi theo.

Theo sau Tịch Sâm là một đoàn người, đương nhiên không thể không phát ra tiếng động. Trác Dương quay đầu, liền thấy cả người Tịch Sâm tỏa ra khí thế chớ lại gần, mặt lạnh hướng cậu bước tới.

Hình như anh đang tức giận? Trác Dương nghi hoặc, quay người hướng Tịch Sâm gật đầu:

“Tịch tiên sinh.”

Trần San San lau nước mắt, cũng chào anh một tiếng.

Tịch Sâm đứng trước người Trác Dương, hai mắt đảo qua toàn thân cậu sau đó mới nhìn về phía Trần San San: “Cậu ấy kết hôn rồi, cô không biết sao?”

Lời này tuy ngữ khí nhàn nhạt, nhưng cũng có thể nghe ra ý chỉ trích. Mặt cô đỏ lên, vì chính mình giải thích: “Biết, tôi biết, nhưng anh Dương cùng vợ đã sớm ly hôn rồi.”

Tịch Sâm quay đầu nhìn Trác Dương, “Ngày hôm qua cậu chưa nói.”

“… Ngày hôm qua anh không có hỏi.” Cậu đáp.

Tịch Sâm yên lặng nhìn Trác Dương.

Đây là lần thứ hai Trác Dương đối mặt với ánh mắt quá mức chăm chú của Tịch Sâm, lần đầu tiên là buổi tối hôm đó. Nghĩ đến buổi tối nọ, cậu không được tự nhiên rũ mắt, né tránh ánh mắt anh.

Tịch Sâm thu hồi ánh mắt, nói một câu, “Tôi biết rồi.”

Sau đó liền quay người đi.

Trác Dương nhìn bóng lưng Tịch sâm, không hiểu ý anh. Cậu quay đầu nhìn Trần San San, nói rằng: “Đến giờ làm việc rồi, tôi đi trước.”

Trần San San gật đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Trác Dương không lại an ủi cô, chỉ lo khơi dậy tâm tư cô thêm lần nữa.

Ngày đó Tịch Sâm không ở khách sạn, buổi sáng Trác Dương đến đưa quần áo, trong phòng không có ai. So với hôm qua, hôm nay cậu trải qua tương đối nhẹ nhàng.

Buổi tối, khi Trác Dương đã vùi đầu đọc sách, Tịch Sâm mới trở lại khách sạn.

Anh đứng cạnh giường, tháo khuy áo, cởi áo khoác, sau đó lấy ví tiền ra, từ bên trong móc ra một cái vòng tay đặt ở đầu giường, sau đó mới tiến vào phòng tắm. Lúc đi ra, vị tài xế kia đã vào phòng.

Tài xế tên Trần Trạch, y không chỉ là tài xế mà là trợ lý cấp cao của Tịch Sâm. Lúc này, tay y cầm một túi văn kiện, chờ Tịch Sâm ngồi xuống, hai tay đưa cho anh, nói, “Đây là thông tin về Trác tiên sinh.”

Tịch Sâm lấy tài liệu ra và lướt qua nhanh chóng, thời điểm nhìn thấy tin mẹ Trác phải cắt chân, mí mắt giật giật, anh hỏi: “Không có thông tin về vợ cậu ấy sao?”

Trần Trạch đáp, “Không có. Trác tiên sinh năm năm trước mới tới đây, đổi mấy cái phòng thuê, thế nhưng chưa có ai thấy vợ cậu ấy. Nghe nói trước khi tới nơi này, hai người họ đã ly hôn, mấy năm qua chỉ có Trác tiên sinh cùng mẹ và em gái nuôi nấng đứa nhỏ.”

“Khổ cực rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Anh nói.

Trần Trạch gật đầu, rời khỏi phòng.

Căn phòng trở lại yên tĩnh. Tịch Sâm lần thứ hai nhìn về phía văn kiện. Trang đầu dán bức ảnh Trác Dương, ánh mắt thanh niên dịu dàng, khuôn mặt ôn nhu, nhưng người thật so với ảnh lại càng ôn nhuận nội liễm, so với trước đây càng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Đặt văn kiện xuống, Tịch Sâm cầm lấy vòng tay lúc trước để ở đầu giường.

Đây là một chiếc vòng tay nhỏ, dây chuyền màu bạc tròng qua một khuy áo rất thông thường, là khuy áo của Trác Dương ngày đó rơi trên giường.

Trong tất cả những năm tháng cuộc đời Tịch Sâm, ngoại trừ người thân trong nhà, anh hiếm khi quan tâm đến người khác, nhưng Trác Dương là một ngoại lệ.

Khi đó, anh yêu thích nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sau đó sẽ thường thấy một thiếu niên nhã nhặn lớp sát vách, hoặc ôm sách giáo khoa hoặc sách bài tập, cùng những người khác đi ngang qua ô cửa sổ. Nhiều lần như thế, anh liền nhớ kĩ cậu, chỉ nhớ cậu, cậu tên là Trác Dương.

Trác Dương rất yên tĩnh, không hay nói, cười lên rất ngượng ngùng, hai mắt sạch sẽ thuần túy còn có khát khao mờ nhạt.

Tịch Sâm hiểu loại khao khát đó, bởi những người xung quanh khi nhìn về phía anh, ánh mắt luôn chứa cái khát khao ấy, thậm chí nó còn mạnh mẽ hơn nhiều. Tịch Sâm cho là, cậu sẽ giống những người kia, tìm kiếm cơ hội từ từ tiếp cận anh. Thế nhưng ngoài dự liệu của anh, cậu không có, cậu kiềm chế cái khát khao kia.

Tịch Sâm nhìn hiểu tình cảm giữa người với người, chỉ là anh trời sinh tính tình lãnh đạm, rất khó lĩnh hội. Năm đó anh không phát hiện mình đối với Trác Dương quá mức để ý, nhưng đoạn tình cảm này đã nảy sinh từ lúc đó. Cậu khắc chế khát khao với anh, anh cũng theo thói quen che giấu tâm tình. Cho nên khi Trác Dương biến mất khỏi tầm mắt, anh chỉ cảm thấy không thoải mái, cho là cậu giống tất cả những những người từng nỗ lực đến gần anh nay thất vọng rời đi mà thôi, không có gì khác biệt.

Anh coi Trác Dương là một người qua đường đem lại cho anh chút ấn tượng ngắn ngủi. Mà khi gặp lại cậu, Tịch Sâm mới thấy người khách qua đường kia lại để lại trong lòng anh dấu ấn sâu đậm như thế, thậm chí anh có hơi nhớ cậu, hi vọng cậu có thể giống như trước đây, tiếp tục xuất hiện ở nơi anh nhìn thấy.

Lúc đó anh cảm thấy chính mình phải làm gì đó, vì vậy khi Trác Dương muốn đứng dậy rời đi, anh mới vươn tay muốn giữ cậu lại.

Một đêm trôi qua, Tịch sâm cho là, bọn họ xem như có nhận thức chung, ít nhất cậu sẽ không đột ngột biến mất khỏi tầm mắt anh nữa. Anh tìm Trác Dương, nói hi vọng cậu sẽ ở bên cạnh anh, thế nhưng cậu cự tuyệt.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Tịch Sâm vừa chủ động thể hiện tình cảm đã bị từ chối, cảm giác không dễ chịu chút nào, anh có chút tức giận, lại có điểm mờ mịt. Anh cũng có niềm kiêu hãnh, nhìn Trác Dương lạnh lùng như thế, cũng không nói được lời thứ hai.

Anh không cố giữ lại Trác Dương nữa, quyết định để cậu vĩnh viễn là khách qua đường trong cuộc đời mình. Thế nhưng anh lại cầm khuy áo của cậu đi, do trong lúc anh kéo áo sơ mi của cậu làm đứt.

Cái khuy áo ấy, cùng anh rời khỏi khách sạn, lại cùng anh bay qua đại dương, tại nước ngoài sáu năm. Nhiều lần anh nghĩ, đồ vật của khách qua đường, đánh mất thì thôi, nhưng cuối cùng lại sợ nó mất, lựa một cái vòng chắc chắn buộc lại nó, đặt vào bên trong ví tiền, đi đâu cũng mang theo bên người.

Giờ đây, nhìn khuy áo, anh không bỏ nó vào ví tiền nữa mà dịu dàng quấn quanh cổ tay.

~Hết chương 3~

*Tác giả có lời muốn nói:

Tịch Sâm: Nam nhân kia, cậu thành công hấp dẫn sự chú ý của bản tổng tài.

Trác Dương: …
« Chương TrướcChương Tiếp »