Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Độ Kiếp Xuyên Thành Người Ở Rể

Quyển 1 – Chương 16: Vẫn nên đưa người đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghĩ đến Nam Cung đại thiếu gia bị mọi người gọi là “Nam Cung thiện nhân”, Diệp Dập Sinh nhất thời cảm thấy đau đầu.

“Ngươi đừng đuổi ta đi, ta sẽ nghe lời ngươi.” Nam Cung Trần Dực triệt để nhập vai tên ngốc: “Ta mỗi ngày chỉ cần một cái đùi gà.”

Nhìn bộ dáng đáng thương của Nam Cung Trần Dực, Diệp Dập Sinh nhất thời có cảm giác mình đang bắt nạt trẻ con.

“Ngươi trước tiên cứ yên tâm ở lại đây.”

Diệp Dập Sinh đứng dậy, được Tiểu Thuận dìu bước ra ngoài phòng.

Bóng lưng kia thoạt nhìn có chút giống như đang chạy trối chết, khóe miệng Nam Cung Trần Dực cũng vô thức nhếch lên.

Đỗ quản gia vội vàng đuổi theo.

Ra khỏi viện, Diệp Dập Sinh phân phó Đỗ quản gia: “Giúp ta hẹn gặp Nam Cung đại thiếu gia.”

Một tên ngốc cái gì cũng không hiểu, vẫn là đưa người đi thì hơn.

Lúc này Diệp Dập Sinh căn bản không biết, suy nghĩ này của hắn, vĩnh viễn không thể nào thực hiện được.

Đỗ quản gia: “Vâng.”

Diệp Dập Sinh nghĩ đến từ khi mình tỉnh lại đến giờ vẫn chưa nhìn thấy Vân Trình và Tiểu Hân, không khỏi hỏi: “Vân Trình và Tiểu Hân gần đây đang làm gì?”

Đỗ quản gia nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Diệp Dập Sinh dừng bước: “Đỗ quản gia cũng không biết?”

Đỗ quản gia do dự một chút mới nói: “Lão nô nghe nói nhị thiếu gia và tiểu thư gần đây thường xuyên qua lại với tam tiểu thư Hoa gia ở Đông thành.”

Diệp Dập Sinh hỏi: “Còn gì nữa?”

“Nhị thiếu gia đã đem không ít đồ vật có giá trị trong phòng đi cầm đồ, tiểu thư cũng đem một số trang sức quý giá đi cầm luôn.”

Vật giá ở huyện Cổ Nguyên không cao, Vân Trình và Tiểu Hân mỗi tháng được lĩnh năm lượng bạc, trước giờ bọn họ mỗi tháng đều còn dư.

Đột nhiên không đủ dùng, không hỏi chưởng quỹ mà lại lén lút cầm đồ.

Tuy rằng Đỗ quản gia không nói rõ Vân Trình và Tiểu Hân đem số bạc cầm đồ được tiêu xài ở đâu, nhưng Diệp Dập Sinh đoán nhất định là có liên quan đến tam tiểu thư Hoa gia kia.

“Cho người đi điều tra Hoa gia, đặc biệt là tam tiểu thư Hoa gia.”

“Lão nô đã cho người đi điều tra rồi, qua hai ngày nữa hẳn là sẽ có tin tức.”

Nếu Nam Cung Trần Dực ở đây, nhất định sẽ cảm thán thuộc tính liếʍ chó của tiểu cữu tử đã được kích hoạt, não tàn yêu đương của tiểu di tử cũng đã mọc ra.

Sau khi Diệp Dập Sinh rời đi, Nam Cung Trần Dực nói với Tiểu Lục: “Ta muốn ngủ, ngươi ra cửa canh giữ. Ta không gọi ngươi, ngươi không được phép vào trong.”

“Vâng.”

Tiểu Lục vui vẻ ra khỏi phòng. Hắn cảm thấy Nam Cung Trần Dực cô gia này thật dễ hầu hạ, mỗi ngày ăn xong thì ngủ, ngủ dậy thì ăn.

Đuổi Tiểu Lục đi, Nam Cung Trần Dực cởi giày, leo lên giường. Ngồi xếp bằng trên giường, hắn bắt đầu nghiên cứu hình vẽ hình bán nguyệt trên lòng bàn tay.

Trong thoại bản, nam chính nhỏ máu nhận chủ xong, ngọc bội cũng không có biến mất.

Nam Cung Trần Dực chọc chọc hình vẽ hình bán nguyệt trên lòng bàn tay, lẩm bẩm: “Vào đi.”

… Không có bất kỳ phản ứng nào.

“Ta muốn vào trong.”

… Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Kỳ quái!

Nam Cung Trần Dực nhíu mày, sao lại khác với hắn nghĩ? Tình huống này chẳng lẽ không phải là không gian ngọc bội biến thành không gian tùy thân, hơn nữa là loại người có thể tùy ý ra vào sao.

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

Ngọc bội hấp thụ nhiều máu của hắn như vậy, hắn không thể nào cái gì cũng không vớt vát được chứ?

Công pháp tu luyện hắn có thể không cần, nhưng linh thạch và đan dược, dù sao cũng phải cho hắn một ít chứ!

Chỉ tiếc là, Nam Cung Trần Dực chọc đến mức lòng bàn tay đỏ bừng, hắn vẫn không thể nào tiến vào không gian tùy thân trong tưởng tượng. Vốn dĩ hắn không định trong thời gian ngắn lại dùng thần thức, nhưng tình huống trước mắt chỉ có thể phóng thích thần thức ra dò xét.

Thần thức của hắn vừa mới đặt trên hình vẽ hình bán nguyệt trên lòng bàn tay, bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản.

Đầu óc lại đau nhói.

Hồi phục một lúc lâu, hắn mới bớt khó chịu. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy hình vẽ hình bán nguyệt trên tay là lại tức đến đau gan.

Tràn đầy hy vọng.

Kết quả lại khiến người ta thất vọng.

Nằm vật xuống giường, lúc này tâm trạng Nam Cung Trần Dực vô cùng lạnh lẽo, tâm tình buồn bực đến cực điểm.

Xem ra linh thạch trong không gian ngọc bội là không thể trông cậy vào được. Hiện tại chỉ có thể nghĩ cách khác để dẫn khí nhập thể.
« Chương TrướcChương Tiếp »