Quyển 1 – Chương 17: Linh khí đưa đến cửa

Nam Cung Trần Dực hồi tưởng lại tình tiết trong thoại bản, nam chính ngoại trừ có được không gian ngọc bội, còn có được toàn bộ tài sản của Diệp phủ.

Đột nhiên, Nam Cung Trần Dực ngồi dậy.

Trong số ngọc thạch trong bảo khố của Diệp phủ, có không ít ngọc thạch đều chứa linh khí. Nam chính còn có được một khối mặc ngọc, bên trong khối mặc ngọc kia có linh tủy dịch.

Sau đó nam chính đến hoàng thành Đông Ly quốc, tặng khối mặc ngọc kia cho quốc sư của Đông Ly quốc. Vị quốc sư kia nhờ vào linh tủy dịch trong khối mặc ngọc, một lần hành động đột phá đến Trúc Cơ kỳ.

Lại sau đó, quốc sư trở về Linh Nguyên đại lục nơi linh khí nồng đậm, cũng mang theo nam chính.

“Ực~” Nghĩ đến khối mặc ngọc kia, Nam Cung Trần Dực không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Hiện tại, linh khí dẫn khí nhập thể đã có.

Nhưng! Hắn phải làm sao mới có thể lấy được ngọc thạch trong bảo khố của Diệp phủ đây?

Nam Cung Trần Dực chống cằm, bắt đầu suy nghĩ.

Hắn còn chưa nghĩ ra được cách nào, trong viện truyền đến tiếng ồn ào.

“Tất cả cút hết cho bản thiếu gia.”

“Vĩnh Thao thiếu gia, người không thể vào trong.”

“Ai cho các ngươi lá gan dám cản đường bản thiếu gia?”

“Đại thiếu gia căn dặn bọn nô tài, không thể để bất kỳ ai tiến vào viện của cô gia.”

“Hừ ~ Đại ca làm sao có thể bảo các ngươi bảo vệ một tên ngốc. Ta xem là Đỗ quản gia bảo các ngươi canh giữ ở đây đi? Đừng quên nơi này là Diệp phủ, những người họ Diệp chúng ta mới là chủ nhân.”

Giọng nói kiêu ngạo đến cực điểm, bất kể Nam Cung Trần Dực có muốn hay không, đều chui vào tai hắn.

Tiểu Lục đang canh giữ ở cửa phòng thò đầu nhìn ra cửa viện, phía sau truyền đến tiếng mở cửa, hắn quay đầu lại thấy Nam Cung Trần Dực đã đi ra.

“Cô gia, không phải ngài đang ngủ sao?”

“Ồn!”

Tiểu Lục lập tức hiểu ra, đây là bị ồn đến tỉnh giấc.

“Người đâu, giữ bọn họ lại cho bản thiếu gia. Lũ đồ vật không biết sống chết, vậy mà dám ngăn cản bản thiếu gia đi vào. Hôm nay bản thiếu gia càng muốn vào xem thử.”

Giọng nói kiêu ngạo lần nữa vang lên.

Cửa viện hỗn loạn thành một đoàn.

Không bao lâu, Nam Cung Trần Dực thấy một thiếu niên mặc hoa phục màu lam đi vào trong viện. Thiếu niên mắt nhỏ mặt to, bên mép còn có một nốt ruồi đen, cao khoảng một mét bảy, dáng người hơi mập.

Tiểu Lục cũng không quản Nam Cung Trần Dực có nghe hiểu hay không, lập tức giới thiệu thân phận của người đến.

“Cô gia, đó là Diệp Vĩnh Thao, độc tử của Diệp nhị gia.”

Diệp Vĩnh Thao vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một tên mập ú hơn mình, không ngờ tới vừa bước vào viện thấy một thiếu niên mặc bạch y tuấn tú đứng dưới mái hiên.

Điều này khiến gã quên mất lời chế giễu đã chuẩn bị kỹ càng.

Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Vĩnh Thao, Tiểu Lục vội vàng chắn Nam Cung Trần Dực ở phía sau.

Ánh mắt Diệp Vĩnh Thao lập tức chuyển sang người Tiểu Lục: “Tiểu Lưu, sao ngươi lại ở đây?”

Tiểu Lục: “Nô tài hiện tại đang hầu hạ bên cạnh cô gia.”

Diệp Vĩnh Thao đảo mắt, bên cạnh Diệp Dập Sinh có bốn tiểu đồng tâm phúc, Tiểu Lục chính là một trong số đó. Chuyện gã hôm nay đến đây, Tiểu Lục nhất định sẽ một năm một mười kể lại cho Diệp Dập Sinh.

Dù bây giờ gã có rời đi, thì chắc chắn Diệp Dập Sinh cũng sẽ đi tìm cha mình càm ràm. Thay vì như vậy, chi bằng...

Ánh mắt Diệp Vĩnh Thao lướt qua Tiểu Lục, hướng về phía Nam Cung Trần Dực, trong mắt ánh lên tia da^ʍ tà.

"Tiểu Lưu, tránh ra, ta có lời muốn nói với ca phu."

Tiểu Lục vẫn đứng im, nhìn Diệp Vĩnh Thao với vẻ mặt chán ghét: "Có lời gì thì cứ nói, Cô gia nghe thấy."

Khi Diệp Vĩnh Thao đến gần trong phạm vi ba mét, Nam Cung Trần Dực đột nhiên cảm thấy vật hình trăng khuyết trong lòng bàn tay nóng lên.

Hắn đưa mắt nhìn Diệp Vĩnh Thao từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở chiếc ngọc bội đeo bên hông gã.

Trong nháy mắt, hắn trở nên kích động.

Linh khí!

Hắn đưa tay đẩy Tiểu Lục sang một bên: "Ngươi tìm ta?"

Gương mặt góc cạnh của thiếu niên mang một đôi mắt đờ đẫn, Diệp Vĩnh Thao thoáng tiếc nuối, nếu đôi mắt này có thêm chút linh động thì dung mạo càng thêm phần xuất sắc.

Tiến lên hai bước, Diệp Vĩnh Thao giơ tay định sờ lên mặt Nam Cung Trần Dực.

Nam Cung Trần Dực né tránh bàn tay thô lỗ của gã, nhanh chóng lấy đi chiếc ngọc bội trên eo gã, sau đó tặng cho gã một cước.

Hành động dứt khoát lưu loát, ngọc bội vừa vào tay, Nam Cung Trần Dực lập tức xoay người trở về phòng.

"Ta muốn đi ngủ!"

Nói xong, hắn đóng sầm cửa lại.

Tiểu Lục ngơ ngác, vẫn chưa hoàn hồn lại.

Nam Cung Trần Dực đóng cửa, vừa đi được hai bước thì ngọc bội trong tay đã hóa thành tro bụi.

Ngay sau đó, hắn biến mất khỏi phòng.