Quyển 1 - Chương 50: Đánh dấu

Hai hộ vệ tự nhiên cảm nhận được sát ý của người áo đen, chỉ là võ công của bọn họ không bằng người áo đen, cho dù hai người liên thủ cũng không phải là đối thủ của người áo đen.

Mã ca nói với hộ vệ nhỏ tuổi hơn: "Tiểu Lý, ngươi mau đi gọi người, ta cản hắn ta lại."

"Mã ca, huynh..." Cẩn thận.

Hai chữ phía sau, Tiểu Lý còn chưa kịp nói ra, cánh tay đã bị kiếm mềm của người áo đen rạch một đường.

Người áo đen sao có thể cho hai người cơ hội gọi người giúp đỡ. Hắn ta biết, thời gian kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho hắn ta. Hắn ta đánh lừa một chiêu, liền tính toán giải quyết một người trước.

Thấy kiếm mềm của hắn ta sắp xuyên qua tim Mã ca, thì ngay sau đó, một viên đá không biết từ đâu bay tới đánh vào kiếm mềm của hắn ta.

Thân kiếm bỗng chốc cong lại, hắn ta không những không gϊếŧ được Mã ca, mà cánh tay còn bị đao của Mã ca chém trúng.

"Phập ~" Âm thanh đao ghim vào thịt truyền ra.

Mã ca hoàn toàn không ngờ mình có thể đâm trúng người áo đen, nhát dao này thật sự là ngoài ý muốn.

Nhưng rất nhanh hắn ta liền vui quá hóa buồn, người áo đen nhấc chân lên cho hắn ta một cước, người hắn ta bay ngược ra xa ba mét.

"Ầm ~" Ngã xuống đất, hắn ta còn phun ra một ngụm máu.

Người áo đen che tay bị thương, lùi về sau hai bước, quay đầu nhìn xung quanh.

Tiểu Lý tưởng người áo đen muốn nhân cơ hội gϊếŧ Mã ca, vừa định tiến lên cản người áo đen. Kết quả hắn ta liền nhìn thấy người áo đen nhìn trái nhìn phải, sau đó không chút lưu luyến xoay người thi triển khinh công bỏ chạy.

"Có bản lĩnh thì đừng chạy, đánh với ta ba trăm hiệp nữa."

Tiểu Lý hướng về phía bóng lưng người áo đen lớn tiếng nói, nhưng bản thân hắn ta lại không có ý định đuổi theo.

Với chút bản lĩnh của hắn ta, đừng nói đuổi theo, cho dù đuổi kịp cũng chỉ là đi tặng đầu người.

Chạy nhanh đến bên cạnh Mã ca, hắn ta đưa tay đỡ hắn ta dậy: "Mã ca, huynh không sao chứ?"

Mã ca khoát tay: "Ta không sao, tạm thời chưa chết được. Ngươi mau đi thông báo cho hộ vệ tuần tra và Đỗ quản gia."

"Vâng, Mã ca, huynh tự cẩn thận." Tiểu Lý xoay người chạy ra khỏi sân.

Người áo đen thi triển khinh công ra khỏi Diệp phủ.

Đêm đen tĩnh mịch bao trùm lấy con đường lớn, thỉnh thoảng từ xa truyền đến tiếng trống canh. Người áo đen đi về phía trước một đoạn, mới dừng lại. Hắn ta quay người lại, nhìn con đường vắng người.

"Vị huynh đài theo ta suốt đoạn đường, còn chưa định hiện thân sao?"

Vầng trăng sáng treo trên bầu trời không biết từ lúc nào đã trốn vào trong mây, cả bầu trời đầy sao cũng biến mất không thấy. Một cơn gió lạnh thổi qua, những hạt mưa, giống như những hạt châu đứt dây, rơi xuống.

Người áo đen đứng trong mưa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Diệp phủ, nhưng vẫn không thấy bất kỳ ai bước ra từ trong bóng tối.

Vừa rồi lúc hắn ta muốn gϊếŧ Mã ca bị người ta ngăn cản, hắn ta liền biết trong bóng tối có cao thủ. Sau đó, hắn ta liền cảm thấy cảm giác bị người ta nhìn trộm như hình với bóng, cho đến bây giờ vẫn chưa biến mất.

Người áo đen không biết là, Nam Cung Trần Dục sau khi nhìn thấy trời sắp mưa, liền quay về Dật Nhiên Cư.

Hiện tại hắn mới luyện khí tầng một, còn chưa thể ngưng tụ kết giới phòng ngự, không muốn bị ướt mưa.

Mà nguyên nhân người áo đen cảm thấy có người nhìn trộm, là bởi vì Nam Cung Trần Dục đã để lại ấn ký thần thức trên người hắn ta.

Không bao lâu, mưa to như trút nước, giống như trên trời mở cửa đập trút nước sông Thiên Hà xuống, khiến người ta không thể chống đỡ.

Trong nháy mắt, người áo đen toàn thân đều bị ướt sũng.

Hắn ta đưa tay lau nước mưa trên mặt, xoay người biến mất trong màn đêm.

Buổi sáng sau cơn mưa, vạn vật đều toát lên vẻ tràn đầy sức sống. Lá cây xanh mơn mởn hơn, hoa càng thêm rực rỡ. Trong không khí tràn ngập hơi thở tươi mát, Nam Cung Trần Dục đứng bên cửa sổ nhìn cảnh tượng trong sân.

Bỗng nhiên, giọng nói của Tiểu Lục phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

"Cô gia, bữa sáng đã xong."

Thu hồi tầm mắt, Nam Cung Trần Dục ra khỏi phòng trong, đi đến bên bàn ngồi xuống.

Hắn không giả ngốc nữa, động tác dùng bữa vô cùng tao nhã, nhìn vào khiến người ta có cảm giác thư thái dễ chịu, hoàn toàn khác với hắn trước đây không câu nệ hình tượng.

Dùng xong bữa sáng, Nam Cung Trần Dục đứng dậy đi ra ngoài phòng.

"Cô gia, người muốn đi đâu?" Tiểu Lục vội vàng đuổi theo.

"Đi dạo trong phủ một chút."

Câu nói này, khiến Tiểu Lục nhớ đến ngày hôm qua Nam Cung Trần Dục cũng nói như vậy.

Kết quả ngày hôm qua bọn họ đi một chuyến đến nhị phòng, khiến nhị phòng cả buổi chiều đều chìm trong gà bay chó sủa.

Hắn ta nghi ngờ Nam Cung Trần Dục lại muốn đến nhị phòng.

Hiện tại người biết Nam Cung Trần Dục không ngốc chỉ có Tiểu Lục và Tiểu Thuận, hai người ngay cả Đỗ quản gia cũng chưa nói.