Chương 5

Vân phu nhân nắm chặt tay, tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.

Thật là một Dương Hân Nhi tốt! Từ khi đón nàng ta vào phủ, ăn mặc dùng tất cả đều ngang hàng với Quốc công phu nhân này, nàng chưa bao giờ bạc đãi nàng ta, tội nghiệp nàng ta đáng thương, đối xử với nàng ta còn hơn cả muội muội ruột, vậy mà nàng ta lại dám báo đáp mình như vậy.

Muốn cướp phu quân của nàng, còn viết thư cho Lâm Duy An để bày tỏ nỗi nhớ nhung dưới danh nghĩa của nàng.

Tại sao nàng ta có thể làm như vậy?

Như vậy làm sao nàng còn có thể đối mặt với phu quân của mình?

“Thật sao? Nếu chỉ là thích, tại sao không thể trực tiếp nói với ta? Với tình cảm của chúng ta, cần gì phải hành động lén lút như vậy?”

“Ta, ta còn chưa kịp nói, biểu tỷ đã ngủ mất rồi, ta có gọi biểu tỷ, tại biểu tỷ tự mình ngủ say quá mà thôi.”

Dương Hân Nhi bĩu môi, cứng đầu không nhận lỗi.

Vân phu nhân im lặng. Nếu như không nghe được tiếng lòng của nữ nhi, có lẽ nàng đúng đã nghĩ rằng đây chỉ là một việc nhỏ nhặt, bị lời giải thích này làm cho qua. Nhưng giờ đây…

[Ôi, nữ nhân này thật là mặt dày không biết xấu hổ, không thấy quan tài không đổ lệ, điển hình là mặt dày hơn tường thành.]

[Nương, cần gì phải nói nhiều với nàng? Cứ cử người đến phòng nàng mà lục soát, trong phòng còn giấu nhiều bức thư gửi cho Lâm Duy An dưới danh nghĩa của nương.]

[Ngoài ra, nàng còn lấy không ít tiền dồ đạc từ chỗ nương, con rắn độc này không xứng đáng tiêu tiền của chúng ta. Nương nên đòi lại hết tiền tài nàng đã tiêu xài, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết rồi ném ra ngoài.]

[Để nàng thấy rõ, không có sự che chở của nương, nàng và nữ nhi sẽ phải sống trong hoàn cảnh thế nào.]

Môi của Vân phu nhân khẽ cong lên, nữ nhi thật sự nghĩ giống mình, làm việc ăn ý như vậy, quả là nữ nhi của mình, mẹ con quả thật tâm ý tương thông.

“Người đâu, kéo biểu tiểu thư ra ngoài, nhốt vào kho củi.”

Lời còn chưa dứt, đã bị Dương Hân Nhi sốt sắng cắt ngang.

“Gì? Nhốt ta? Ngươi, ngươi bị điên à? Ta đâu phải người hầu trong nhà ngươi, sao ngươi có thể nhốt ta?”

Đang lý luận nửa chừng, nàng bỗng nhận ra mình đã mất bình tĩnh, lập tức cứng ngắc cười một cái, giọng nói mềm mại hơn một chút.

“Biểu tỷ, đừng đùa với ta nữa, tỷ biết mà, ta rất nhát gan.”

“……”

Vân phu nhân lặng lẽ quan sát màn biểu diễn của nàng, khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười không tới đáy mắt.

“Chưa được sự cho phép của chủ nhân mà tự ý động vào đồ vật riêng tư của người khác, hành vi này thật là không có quy tắc. Các ngươi hãy nhốt nàng lại, dạy cho nàng biết lễ nghĩa.”

Ngay lập tức, vài người hầu xông về phía Dương Hân Nhi mạnh tay giữ nàng lại và kéo ra ngoài.

Dương Hân Nhi cuối cùng nhận ra rằng Vân phu nhân đang nghiêm túc, nàng điên cuồng giãy giụa, hoảng sợ cầu xin tha thứ.

Nhưng đám người hầu đã nhận lệnh từ Vân phu nhân, không chút nương tay. Thấy nàng lộn xộn, lập tức tát nàng vài cái, khiến Dương Hân Nhi choáng váng và mất sức phản kháng. Rất nhanh, bị kéo ra ngoài.