Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đọc Tâm Của Ta, Một Nhà Vai Ác Nghịch Thiên Sửa Mệnh

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Tranh lén nhìn Vân phu nhân, phát hiện thần sắc của bà vẫn bình thường, liền thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, chỉ có ông mới có thể nghe thấy tiếng lòng của đứa nhỏ, nếu không, phu nhân nghe thấy chuyện Dương Hân Nhi nhớ thương ông thì đã không thể bình tĩnh như vậy.

Vân phu nhân thấy ông ấy bình tĩnh như thế, cũng hoàn toàn loại bỏ lo lắng về việc ông ấy có thể nghe thấy tiếng lòng của hài tử.

Chắc chắn ông ấy không thể nghe thấy.

Nếu không, cũng đã không bình tĩnh như vậy.

Xem ra, chỉ có bà mới có thể nghe thấy tiếng lòng của hài tử, quả nhiên là mẹ con liền tâm.

[Ngoài vẻ đẹp trai, cha mình còn có võ công và khả năng lãnh đạo xuất sắc, mười ba tuổi đã ra trận gϊếŧ giặc, chinh chiến khắp nơi, lập nên danh tiếng lừng lẫy, xuất thân từ gia tộc sa sút, dựa vào một thân chiến công, lại được tiên đế trọng dụng.]

[Tiên đế tôn vinh ông ấy là Thiên Sách Thượng Tướng của Đại Võ Quốc, phong làm Nhất Đẳng Công Tước Ninh Quốc Công, ông ấy trung thành với quốc gia, yêu thương dân chúng, quan tâm vợ con và ấu đệ, đúng là hoàn hảo vô cùng.]

Những lời khen ngợi liên tục của nữ nhi khiến Vân Tranh cảm thấy vô cùng dễ chịu, ông mỉm cười, dần dần cảm thấy phấn khởi, nhưng ngay sau đó, như thể bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, toàn thân ông trở nên lạnh toát.

[Haiz, chỉ tiếc rằng người cha hoàn hảo như vậy lại không phải là nam chính, ông ấy nhận được kịch bản của một pháo hôi.]

[Sau khi mẹ bị Dương Hân Nhi hại chết, cha sống trong đau khổ tột cùng, không còn tâm trí để ý đến những mưu mô trong triều đình nữa. Về sau, đại ca và tỷ tỷ đắc tội với nữ chính, nữ chính tức giận, liền liên kết với đại gian thần, hại chết cha.]

[Họ không quan tâm đến sự sống chết của các tướng sĩ, lén cắt đứt lương thảo của cha, mua chuộc nội gián để sắp đặt cho cha thua trận, còn để cha bị quân địch bắt. Cha, một Thiên Sách Thượng Tướng bách chiến bách thắng, một Ninh Quốc Công được phong tước nhờ chiến công, lại phải chịu kết cuộc làm tù binh, cuối cùng chết thảm dưới lưỡi gươm của địch, đầu bị treo trên tường thành phơi nắng suốt ba tháng trời, trở thành trò cười cho quân địch chế giễu Đại Võ Quốc.]

[Danh dự cả đời của cha tan thành mây khói, cái nhãn tù binh này, sau khi cha chết, như con đỉa bám chặt vào người, trở thành vết nhơ không thể xóa sạch.]

[Không ai nhớ đến lúc cha được phong tước nhờ chiến công, đã đổ bao nhiêu máu, chịu bao nhiêu thương tích để giữ đất đai mở rộng biên cương, tất cả mọi người khi nhắc đến cha chỉ biết chế giễu: ‘Thiên Sách Thượng Tướng chó má gì chứ, chẳng phải cũng bị quân địch bắt làm tù binh, trở thành tù binh, ngay cả khi chết rồi đầu còn trở thành chiến lợi phẩm để quân địch chế giễu chúng ta, thật là nỗi nhục của Đại Võ Quốc.’]

[……]

Tiếng lòng của đứa nhỏ vẫn tiếp tục, nhưng Vân Tranh đã hoàn toàn không thể nghe rõ nữa.

Toàn thân ông run rẩy, gương mặt đẹp tuyệt kia trở nên trắng bệch không còn một giọt máu, trong đầu chỉ còn vang lên một câu: "Mẹ bị Dương Hân Nhi hại chết!"

Phu nhân sẽ bị hại chết sao?

Không, không, ông quyết không cho phép, quyết không cho phép!

Dương Hân Nhi... Xem ra, nữ nhân đó không thể để lại nữa rồi. Trong mắt Vân Tranh thoáng qua một tia u ám.
« Chương TrướcChương Tiếp »