Chương 13: Từng được yêu thương

Cha mẹ Phó Thăng Đình nghe thấy động tĩnh ra đón hai người, cùng ra còn có hai em trai và một em gái của Phó Thăng Đình.

Phó Thăng Trạch, Phó Thăng Hà, Phó Thăng Văn.

Em trai lớn nhất Phó Thăng Trạch nhỏ hơn Phó Thăng Đình 10 tuổi, đang học lớp 12, học hành xuất sắc, tuổi còn nhỏ đã đoạt nhiều giải thưởng, đã được bảo đảm vào trường đại học hàng đầu trong nước.

Hai đứa còn lại là omega song sinh, đang học cấp hai.

Bởi vì nguyên chủ Phó Sinh Đình luôn coi Phó Thăng Trạch như một nhân tố nguy hiểm tiềm tàng, ông nội Phó cũng luôn nói trong tương lai sẽ để Phó Thăng Trạch xuất sắc hơn thay thế vị trí người thừa kế của Phó Thăng Đình, nên quan hệ hai anh em không tốt, thậm chí còn có chút căng thẳng.

Phó Thăng Đình hiểu nguyên chủ là kẻ vô dụng, còn cha mẹ anh ta muốn đào tạo ra một phiên bản nhỏ cũng là chuyện bình thường.

Chỉ riêng tính cách thối nát của nguyên chủ, ngay cả anh ở tận thế giới khác cũng ganh ghét, huống chi là đứa em trai xuất sắc bên cạnh.

Tất nhiên những chuyện này tuy Phó Thăng Đình tuy không biết nhiều từ hệ thống Tiểu Ái, nhưng nhìn biểu cảm của Phó Thăng Trạch cũng đoán được bảy tám phần.

Không chừng nguyên chủ đã từng làm chuyện gì hại đến anh em, khiến Phó Thăng Trạch có vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Vì vậy Dung Giản lại nghe thấy tiềng lòng của Phó Thăng Đình: [À há! Đúng là phải cõng cái nồi to đùng này mà!"

"..." Rốt cuộc là có ý gì? Dung Giản lại một lần nữa hoang mang.

Cả gia đình lại hàn huyên vài câu ở cổng rồi vào nhà.

So với sự im lặng của Dung Giản, Phó Thăng Đình dường như có vô số chuyện để nói với người nhà.

Đặc biệt khi biết cha mẹ đã sống ở trang viên này 30 năm rồi, còn là dọn vào từ lúc mới cưới.

Phó Thăng Đình càng kích động không thôi.

Từ lúc vào cửa anh đã đảo mắt nhìn quanh, giống như lần đầu tiên đến.

Mọi người đều tưởng Phó Thăng Đình bị đập đầu mất trí nhớ, không ai biết rằng thật ra anh đang tìm kiếm ký ức trước 7 tuổi.

Trước khi ăn cơm, Phó Thăng Đình lấy cớ tìm đồ quay lại phòng mình trước.

Đó là một phòng ngủ rộng rãi sáng sủa, trong phòng bài trí rất nhiều, nhiều đến mức không biết đã thay đổi bao nhiêu thế hệ đồ vật mới cũ, hoàn toàn không tìm thấy bất cứ vật gì liên quan đến anh trước 7 tuổi.

Phó Thăng Đình tìm nửa ngày không thu hoạch gì, đành buồn bã đến bên cửa sổ, vẻ mặt đờ đẫn sờ vào bệ cửa sổ quen thuộc.

Anh nhớ lúc rời đi, dường như vừa cao bằng bệ cửa sổ.

Anh đứng trên cái ghế nhỏ, có thể nhìn thấy ông nội tập Bát đoạn cẩm trong sân vào sáng sớm.

Thời gian trôi qua thật nhanh, ông nội đã mất 10 năm rồi.

Anh nhớ ngày xưa ông nội yêu quý anh nhất, nhưng 10 năm trước khi ông nội qua đời vẫn không gặp được anh lần cuối.

Trong ký ức của Phó Thăng Đình, lúc đó nguyên chủ đang vui chơi tɧác ɭoạи với bạn bè ở quán bar.

Mẹ gọi rất nhiều cuộc điện thoại đều không ai bắt máy.

Gã đã để người ông từng yêu thương anh nhất ra đi trong tiếc nuối.

Phó Thăng Đình không kìm được bật khóc, ngực giống như bị một con dao cùn xé toạc, khiến anh đau đớn không biết làm sao để giải tỏa.

Tất cả uất ức chỉ có thể tự mình chịu đựng.

"Ôi, ký chủ đừng buồn nữa." Giọng đồng cảm của Tiểu Ái vang lên: "Biết thế đã không để anh nhớ ra."

Phó Thăng Đình bình tĩnh lại một lúc, cố nén nỗi đau trong lòng.

"Không, nên cảm ơn mày đã cho tao nhớ lại, để tao biết rằng tao từng được yêu thương."

Anh lăn xe lăn định ra khỏi phòng, cửa không đóng, đúng lúc anh nhìn thấy Dung Giản đang ngơ ngác nhìn mình.

Dung Giản dường như không ngờ Phó Thăng Đình lại trốn trong phòng khóc, cậu như thể vừa nhìn trộm hiện trường phạm tội, lúng túng đứng nguyên tại chỗ.

Dưới ánh mắt của Phó Thăng Đình, cậu phải một lúc lâu mới tìm lại được khả năng ngôn ngữ của mình.

"Cha mẹ bảo tôi... bảo tôi gọi anh xuống ăn cơm."

"Ừm." Phó Thăng Đình không có mood để nói chuyện: "Cậu xuống trước đi, tôi sẽ xuống ngay."

Dung Giản thấy Phó Thăng Đình không có thẹn quá hóa giận, bèn xoay người nhanh chóng rời đi.

Cậu không muốn bị mắng.

Lúc ăn cơm, bởi vì Phó Thăng Đình là khách quý trong nhà, lại là người bệnh, nên được chăm sóc đặc biệt.

Giữa Phó Kiến và Phó Sinh Đình vốn có chút khoảng cách, nhưng dù sao cũng là cha con, lúc này ông cũng thể hiện sự yêu thương hiếm hoi.

"Sinh Đình à, vì công việc con đã vất vả rồi, nếu không phải anh họ con gọi điện, mọi người cũng không biết con bị tai nạn xe nghiêm trọng như vậy trên đường công tác."

Tay đang cầm đũa của Phó Thăng Đình khựng lại, anh nhớ nguyên chủ là do đua xe gây ra tai nạn mới dẫn đến hậu quả này.

Trước đó Dung Giản còn nhắc đến, ngay cả Tiểu Ái cũng kể như vậy.

Còn về anh họ mà cha nhắc đến, Phó Thăng Đình có chút ấn tượng, người cùng đua xe với nguyên chủ.

Chưa kịp để Phó Thăng Đình giải thích, Dung Giản vẫn im lặng bỗng chen ngang: "Không phải anh ấy bị đâm khi đua xe sau khi dùng ma túy sao?"

Mọi người nhà họ Phó đều ngạc nhiên nhìn Phó Thăng Đình, tất cả đều nhớ hôm đó Phó Thăng Đình nói có một dự án lớn cần đàm phán, là hợp tác với tập đoàn Lâm thị.

Chẳng lẽ Phó Sinh Đình căn bản không đi? Lại nói dối nữa sao?