Chương 49

Nhưng sau đó thật khó nói chuyện gì xảy ra, Dương Mẫn nín thở, nhìn từ trên xuống dưới con trai mình, Tô Vũ chịu đựng đau đớn, giả vờ không có chuyện gì để mẹ ôm cánh tay mình.

Tô Ngọc Kiều cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cha và anh cả đều khỏe mạnh, hơn nữa, ngọn lửa hôm nay nhỏ hơn nhiều so với ngọn lửa trong cơn ác mộng gần như thiêu rụi một nửa nhà máy dệt của cô.

Tuy rằng sớm hơn cô tưởng tượng nhưng hôm nay cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng, ba cô có lẽ sẽ không bị bắt đi điều tra.

Nghĩ đến chuỗi sự việc xảy ra sau trận hỏa hoạn trong cơn ác mộng, trong lòng Tô Ngọc Kiều mới yên bình được một chút lại dâng lên.

"Được rồi, tôi sẽ sắp xếp người lo liệu những việc còn lại, Tô Vũ đưa ông nội con và những người khác về nhà nghỉ ngơi trước đi."

Tô Ái Hoa cảm thấy không thoải mái khi cả gia đình cả lớn cả nhỏ giữa đêm lạnh còn phải lo lắng.

Tô Ngọc Kiều do dự nói chuyện với ba, sau đó nhìn ba cô liếc nhìn phó xưởng trưởng cách đó không xa như ám chỉ điều gì đó, nó còn hơn cả lời nói.

Tô Ái Hoa im lặng một lúc, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cứ hiện lên trong đầu ông, cũng như những điều con gái ông ngày ngày cằn nhằn với ông trong mấy ngày qua.

Ông ấy nhìn theo ánh mắt của Tô Ngọc Kiều, bình tĩnh nhìn chằm chằm Mã Hồng Đào, xoay người vỗ vai con gái, trầm giọng nói:

“Yên tâm, ba sẽ điều tra hết chuyện này, về nhà với mẹ con trước đi. "

Tô Ngọc Kiều còn muốn nhắc nhở ba thêm mấy câu nhưng cô lại cảm thấy Tô Ái Hoa trong lòng đã biết rõ mọi chuyện rồi.

Ông nội ngày càng già đi, cơ thể không chịu được việc thức khuya nhưng sau khi theo họ trở về căn nhà nhỏ, ông lại lo lắng cho bà ngoại ở nhà và nhất quyết muốn quay lại đó.

Cuối cùng, Tô Vũ dùng xe ba bánh chở ông nội và em gái trở về ngõ Hòe Bắc, anh bị bà nội kéo lại mắng cho một trận rồi mới đưa em gái và hai đứa con quay lại nhà.



Chạy tới chạy lui như thế thì trời đã gần sáng.

Tô Ngọc Kiều và anh trai cả bế bọn nhỏ vào phòng khách thì Dương Mẫn ngồi chờ bọn họ ngủ quên luôn ở sofa rồi.

“Mẹ, đừng ngủ ở đây, cẩn thận không lại bị cảm.”

Tô Ngọc Kiều một tay bế con trai, một tay lay nhẹ để bà tỉnh dậy.

Sau khi Dương Mẫn tỉnh lại, bà nhìn xung quanh, vô thức hỏi:

"Ba con đâu?"

Tô Vũ nhẹ giọng nói:

"Ba còn ở trong nhà máy, chưa về. Mẹ về phòng mẹ ngủ một lát, lát nữa con xuống đợi ba."

“Các con đi ngủ đi, mẹ vừa ngủ một lát giờ không mệt nữa.”

Bà Dương Mẫn không chịu, bà bế cháu gái trở về phòng, Tô Vũ đi tắm rửa sạch sẽ đi rồi nằm nghỉ ngơi một chút:

“Kiều Kiều cũng chợp mắt một chút đi, lăn qua lăn lại đến nửa đêm thì mai sao em mang tiểu Bảo về nhà chồng thế nào được.”

Tô Vũ không nói lại được bà, nhưng nhìn mình cả người bẩn thỉu cuối cùng vẫn đưa con gái cho bà, đi lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa rồi xuống dưới.

Tô Ngọc Kiều đặt con trai vào phòng trên tầng, cũng xuống dưới với Dương Mẫn nói:

“Mẹ, con cùng mẹ đợi ba nhé.”



Vì vậy sau đó, khi Tô Ái Hoa ngáp một cái bước vào nhà liền nhìn thấy vợ con đang ngồi trên sofa ba đôi mắt ngái ngủ chờ đợi ông về.

Mọi người trong nhà đều lo lắng về vụ cháy, Tô Ái Hoa chỉ nói vài câu, nguyên nhân vụ cháy vẫn chưa tìm ra, cấp trên nên cử người xuống điều tra, nhưng thiệt hại của nhà máy dệt không lớn nên ảnh hưởng chắc hẳn cũng không quá nghiêm trọng.

Tô Ngọc Kiều kiên nhẫn chờ anh nói xong, nói trước khi anh trai cô định nói gì:

"Ba, ba có bị bắt đi điều tra không?"

Tô Ái Hoa được hỏi sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười nói:

"Sao có thể? Đồn cảnh sát thành phố lẽ ra phải tới nhưng họ lại không bắt người đi điều tra."

Tô Vũ cũng cười vỗ đầu em gái an ủi:

“Sao Kiều Kiều lại nghĩ như vậy? Sự việc này tuy có ảnh hưởng một chút nhưng cũng không quá nghiêm trọng như ba nói, hơn nữa chính nhà máy dệt báo cảnh sát, bọn họ đến đây để điều tra nguyên nhân vụ cháy, có liên quan gì đến ba."

Sau khi nghe họ giải thích, Tô Ngọc Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô muốn hỏi về Mã Hồng Đào nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tô Ái Hoa, cô hiểu chuyện không quấy rầy ba mình nữa, để Dương Mẫn đưa ông về phòng ngủ tiếp.

Tô Ngọc Kiều dù sao cũng ngủ được đến nửa đêm, Tô Vũ thì đã thức suốt đêm, trong lúc đợi người không nhịn được mà ngủ gật, hiện tại mọi chuyện đã ổn, anh cũng đứng dậy chuẩn bị quay về phòng để nghỉ ngơi.

Trước khi rời đi, anh không quên kéo em gái mình dậy và nói:

"Em yên tâm, ba biết chuyện gì nên em cũng đừng lo lắng. Trước khi Tiểu Bảo tỉnh lại, hãy tranh thủ chợp mắt thêm một lát nữa."

Lên trên lầu, Tô Ngọc Kiều vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được nhưng vừa nằm xuống giường ôm thân thể mềm mại của con trai, cô nhanh chóng ngủ thϊếp đi.