Chương 1

Ánh nắng buổi sáng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu lên lớp chăn màu xanh xám. Trong căn phòng gọn gàng và yên tĩnh, một hồi chuông báo thức đột ngột vang lên. Sau vài phút, một bàn tay dài từ dưới chăn vươn ra rồi tắt đồng hồ báo thức, tiếng chuông ngừng lại.

Chủ nhân của căn phòng ngồi dậy khỏi giường, ánh sáng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào đôi mắt mơ màng của anh, khiến khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm vẻ lười biếng.

Lữ Thuần Nguyệt đánh răng rửa mặt, nướng bánh mỳ, mặc quần áo như thường lệ nhưng khi ăn xong miếng bánh mỳ cuối cùng, anh chợt nhận ra có điều gì đó không đúng. Nếu như bình thường thì đã một thành viên nhỏ khác trong ngôi nhà này đã chạy đến chân anh để cào vào ống quần của anh khi anh vừa bước ra khỏi phòng rồi.

Nghĩ đến đây, Lữ Thuần Nguyệt gọi: “Chi Chi!”

Không có âm thanh nào từ đáp lại, Lữ Thuần Nguyệt đợi mãi không nhận được phản hồi, trái tim anh bất chợt lo lắng hơn, bước nhanh về phía góc phòng khách.

Chi Chi thường rất quấn quýt anh. Chỉ cần anh gọi tên nó thì dù ở bất kỳ góc nào trong nhà, nó sẽ lập tức chạy đến quấn quýt dưới chân anh. Hôm nay thực sự là quá bất thường. Lữ Thuần Nguyệt không khỏi lo lắng không biết nó có bị ốm không, đoạn đường ngắn ngủi vài bước cũng khiến anh cảm thấy nặng nề.

Góc phòng có một cái ổ mèo tinh xảo, bên cạnh là rất nhiều quả bóng len và cả đồ chơi bằng nhựa. Gần đó còn có một cái cột leo khổng lồ cho mèo, được Lữ Thuần Nguyệt đặt hàng theo kích thước và thói quen chạy nhảy của Chi Chi.

Chi Chi không ở trên cột leo cho mèo, vì vậy Lữ Thuần Nguyệt đành cúi xuống nhìn vào ổ mèo của nó.

“Chi Chi.”

Thấy chú mèo trắng quen thuộc đứng trong ổ mèo, Lữ Thuần Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vừa gọi nó ra vừa hỏi: “Sao lúc nãy gọi tên em không trả lời, có phải không khỏe không?”

Nhưng Lữ Thuần Nguyệt không ngờ rằng, chú mèo đáng lẽ phải ngoan ngoãn ra ngoài theo tay anh lại hoảng sợ mở to đôi mắt khi thấy anh, thậm chí còn lùi lại vài bước rồi dán sát vào tường của ổ mèo, tỏ vẻ cực kỳ cảnh giác.

Lữ Thuần Nguyệt không hiểu sao Chi Chi lại hành xử bất thường như vậy, chỉ kiên nhẫn dỗ dành: “Chi Chi ngoan, ra đây để anh xem nào.”

Chú mèo vẫn không động đậy, chỉ dùng đôi mắt tròn xoe nhìn anh, không, phải nói là trừng mắt cũng không quá.

Lữ Thuần Nguyệt thở dài: “Chi Chi, ra đây để anh xem có được không? Anh lo lắng cho em.”

Một người một mèo duy trì tư thế căng thẳng như vậy hồi lâu, cuối cùng, mèo con dường như suy nghĩ gì đó, nâng chân trước quý phái, từng bước tiến về phía anh.

Lữ Thuần Nguyệt thấy nó đi rất vững vàng, có lẽ không bị bệnh, tâm trạng lo lắng của anh cuối cùng đã nhẹ nhõm, anh liền ôm nó vào lòng.

“Em vừa làm anh hoảng sợ lắm đó.”

Ai ngờ, ngay khi Lữ Thuần Nguyệt chôn đầu mèo con vào ngực mình, chú mèo trong tay liền giãy giụa dữ dội, kêu "meo meo" lên.

Lữ Thuần Nguyệt vội vàng giữ chặt nó, nhíu mày, rõ ràng Chi Chi thường thích được anh ôm.

“Chi Chi, hôm nay em thật kỳ lạ.”

Vừa nói xong câu đó, anh cảm nhận rõ ràng rằng sự quậy phá của Chi Chi giảm bớt một chút, chỉ là hướng đi của nó thay đổi nhanh chóng. Chi Chi nhảy xuống đất rồi nhanh chóng chui lại vào ổ mèo, toàn bộ động tác diễn ra liền mạch dứt khoát.

Nhưng sau khi quay về ổ mèo, nó không chui vào sâu bên trong mà chỉ cào cào cửa nhỏ ngoài ổ, sau đó lén lút quan sát anh.

Lữ Thuần Nguyệt đối mặt với đôi mắt tròn màu xanh hồ nước của nó trong vài giây, bất đắc dĩ rút điện thoại từ túi ra rồi nhấn gọi một số.

“Chào bác sĩ Tần, tôi nghi ngờ con mèo của tôi đang trong kỳ động dục, có lẽ cần phẫu thuật.”

Chú mèo mở to mắt, cơ thể rung lên.

#Tôi không phải# #Tôi không có# #Đừng nói bừa#

---------

Ánh nắng vàng chiếu lên ba chữ vàng “Cửu Miên Thành” treo cao trên cổng trường, nhóm thanh niên mặc đồng phục, tỏa ra khí chất trẻ trung, bước qua dưới ánh nhìn nghiêm khắc của hiệu trưởng.

Ngay khi Lữ Thuần Nguyệt bước vào cổng trường, anh cảm nhận được một sức nặng ở trên vai, một cánh tay ôm lấy cổ anh, tiếp theo đó, đôi mắt cười hơi nhếch lên của Tần Thiện va vào tầm mắt anh.

“A Nguyệt, bài tập toán của cậu xong chưa?”

Lữ Thuần Nguyệt đưa một ngón tay ấn vào trán Tần Thiện, đẩy đầu cậu ta ra vài phân, giọng điệu không mấy thân thiện: “Rời xa tôi chút đi.”

Tần Thiện trừng mắt nhìn ạm, biểu cảm phóng đại: “Chết tiệt! Tôi có xấu đến mức đó không?”

Lữ Thuần Nguyệt lườm cậu ta một cái: “Không phải, chỉ là nhìn thấy mặt cậu tôi đã muốn đánh cậu rồi.”

Tần Thiện lập tức bày ra vẻ mặt nịnh nọt: “Tôi kéo cậu chơi game đến tận hai giờ sáng hôm qua là lỗi của tôi, nhưng không phải vì muốn theo kịp cậu sao, đừng giận mà, buổi trưa để anh Tần mời cậu ăn cơm nhé.”

Lữ Thuần Nguyệt nhếch môi, lộ ra vẻ mặt “cậu có tiến bộ” nhưng vẫn không nói gì.

Tần Thiện thay đổi đề tài, hỏi: “Vậy bài tập toán của cậu đã làm xong chưa?”

Lữ Thuần Nguyệt gật đầu, không trả lời trực tiếp, chỉ nói ngắn gọn: “Một bữa KFC.”

“Được được được, Lữ Thuần Nguyệt, cậu đúng là anh em tốt của tôi.”

Sau đó hai người vừa thảo luận về trò chơi tối qua vừa đi xuống dưới lớp học, Tần Thiện vẫn tiếp tục lải nhải bên tai, nhưng Lữ Thuần Nguyệt lại chỉ nhìn về phía trước. Không biết từ khi nào, có vài người xuất hiện ở gần đó, ba bốn cô gái vây quanh một chàng trai, Lữ Thuần Nguyệt nhìn chằm chằm, cảm thấy bóng lưng đó có phần quen thuộc, hơi giống kẻ mà anh ghét cay ghét đắng kia.

Nhưng anh nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ đó, kẻ mà anh ghét không thể tuân theo quy củ mặc đồng phục và đeo cặp sách, mái tóc nhuộm của cậu ta cũng không thể nào đen nhánh như vậy được.

Những người ở phía trước đi cùng lối với họ, anh và Tần Thiện đi theo sau, nhìn thấy họ đi lên tầng ba của tòa nhà giảng đường. Sau đó mấy cô gái kia vẫy tay chào tạm biệt rồi đi vào phòng học còn chàng trai kia vẫn tiếp tục lên tầng bốn, một mình đi về phía lớp học ở cuối hành lang.

Lữ Thuần Nguyệt bước đi chậm lại, nhíu mày, không thể nào, chẳng lẽ cậu ta thực sự...

Lúc này, Tần Thiện nhận ra Lữ Thuần Nguyệt không chú ý đến cuộc trò chuyện, liền nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó dừng lại một chút trên bóng người cao ráo phía trước, cậu dùng khuỷu tay thúc vào cánh tay của Lữ Thuần Nguyệt.

“Người đó hình như là Đường Tinh Viêm.”

Người phía trước không để ý đến hai ánh mắt đang dõi theo mình. Trong khi hai người đang nói chuyện, cậu ta đã đứng trước cửa lớp 11-5, dừng lại một hai giây, sau đó xoay người, bước từng bước vững vàng vào trong.

Khoảnh khắc ngắn ngủi khi chàng trai nghiêng người đủ để hai người cách đó không xa nhìn rõ gương mặt của cậu ta, đường nét khuôn mặt của chàng trai vừa mềm mại vừa uyển chuyển, sống mũi cao thẳng tắp, dưới mắt trái có một nốt ruồi đặc trưng.

Lữ Thuần Nguyệt không khỏi nhíu mày, thật sự là kẻ đáng ghét đó.

Kẻ đáng ghét, thực ra Lữ Thuần Nguyệt không muốn gọi Đường Tinh Viêm như vậy từ đầu.

Trước khi bắt đầu vào năm học, anh đã nghe về danh tiếng của Đường Tinh Viêm.