Chương 4

Ra khỏi văn phòng, trên đường về lớp, Đường Tinh Viêm vừa cảm kích vừa áy náy nói: "Xin lỗi cậu nha Lữ Thuần Nguyệt, còn phải nhờ cậu giúp tôi thích nghi với môi trường, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng, đảm bảo không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu."

Lữ Thuần Nguyệt có vẻ phức tạp, không biết nên phàn nàn từ đâu, chỉ đành im lặng.

Sau khi ăn trưa xong, bạn cùng bàn của Lữ Thuần Nguyệt bắt đầu đổi chỗ với Đường Tinh Viêm. Bạn cùng bàn của anh là đại diện môn Toán trong lớp, tên là Hứa Lăng.

Hứa Lăng bình thường chỉ thích chơi với những người học giỏi, không thích những kẻ lười học. Theo lời cậu ta, Đường Tinh Viêm chỉ biết đánh nhau, không tiến bộ, sau này sẽ là kẻ thất bại của xã hội, là cục bùn nhão không thể dính tường, là kẻ thua cuộc trong những kẻ thua cuộc.

Hứa Lăng là người có chút tâm lí bắt nạt kẻ yếu, những lời này cậu ta không dám để Đường Tinh Viêm nghe thấy, chỉ dám nói nhỏ với Lữ Thuần Nguyệt - người cũng không thích Đường Tinh Viêm. Lữ Thuần Nguyệt dù thật sự không thích Đường Tinh Viêm, nhưng cũng thấy lý do Hứa Lăng ghét đối phương quá vô lý, nên không bao giờ bày tỏ ý kiến.

Tuy nhiên bây giờ Hứa Lăng lại rất nhiệt tình muốn giúp người mình từng gọi là kẻ thất bại và cục bùn nhão này chuyển sách. Chỉ là bàn của Đường Tinh Viêm gần như không có sách vở gì, không cần giúp đỡ.

Sau khi đổi chỗ xong, Đường Tinh Viêm ngồi bên cạnh Lữ Thuần Nguyệt, mỉm cười: "Bạn học Lữ Thuần Nguyệt, từ nay chúng ta là bạn cùng bàn, mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn."

Lữ Thuần Nguyệt mím môi không nói gì, cảm thấy hôm nay Đường Tinh Viêm cười nhiều quá, nụ cười làm anh khó chịu.

Đường Tinh Viêm ngồi bên cạnh Lữ Thuần Nguyệt, ngồi sau Tần Thiện. Tần Thiện rất vui mừng với sự có mặt của cậu ta, liền quay xuống nói chuyện phiếm với Đường Tinh Viêm. Tần Thiện nói chuyện hài hước, không lâu sau đã làm Đường Tinh Viêm cười.

Thời gian nghỉ trưa dần trôi qua, vài nữ sinh trong lớp bước vào, bọn họ rất ngạc nhiên khi thấy Đường Tinh Viêm đổi chỗ.

"Tinh Viêm, không phải cậu và lớp trưởng không hợp nhau sao? Sao lại ngồi cùng bàn rồi?"

Đường Tinh Viêm bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Tôi và bạn học Lữ Thuần Nguyệt trước kia không hợp nhau à?"

"Tất nhiên rồi."

"Tôi không nhớ." Đường Tinh Viêm gãi đầu, nhìn Lữ Thuần Nguyệt với chút xấu hổ, "Bạn học Lữ Thuần Nguyệt, trước đây dù tôi đã làm gì khiến cậu không vui, xin cậu đừng để bụng, từ bây giờ chúng ta hãy hòa giải nhé."

Nói xong, cậu ta lấy từ ngăn bàn ra một chai sữa dâu đặt lên chỗ bàn của Lữ Thuần Nguyệt.

"Chai sữa này coi như tôi xin lỗi cậu vì những gì đã làm trước đây."

Lữ Thuần Nguyệt không nói gì, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào chai sữa trên bàn.

Lúc đó bên ngoài có người tìm Đường Tinh Viêm, cậu ta phải ra ngoài, còn Tần Thiện thấy Lữ Thuần Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào chai sữa với ánh mắt âm u, liền đẩy vai anh một cái.

"Cậu làm gì thế? Sao nhìn chai sữa Đường Tinh Viêm tặng như nhìn kẻ thù vậy?"

Lữ Thuần Nguyệt im lặng vài giây, thở dài: "Mình nhớ Đường Tinh Viêm hình như không thích uống sữa dâu thì phải?"

Không thể trách Lữ Thuần Nguyệt được, anh không cố ý quan tâm sở thích của Đường Tinh Viêm, chỉ là hôm đó tình cờ, sau khi chơi bóng xong anh đến tủ lạnh của cửa hàng mua nước uống, vô tình nghe thấy một đôi nam nữ tỏ tình ở bên cạnh.

Con người có tính tò mò, Lữ Thuần Nguyệt cũng không ngoại lệ, vừa uống nước vừa lắng nghe, càng nghe càng thấy giọng nam quen thuộc, cho đến khi anh đến gần, nhìn thấy mái tóc nâu không lẫn vào đâu được kia, ồ, thật trùng hợp, người được tỏ tình chính là tên đáng ghét.

Khi đó cô gái ngượng ngùng đưa chai sữa dâu cho Đường Tinh Viêm, cậu ta lại lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tôi không thích bất cứ thứ gì vị dâu."

Lữ Thuần Nguyệt không nhớ mặt cô gái thế nào, cũng không nhớ đoạn đối thoại tỏ tình, chỉ có câu Đường Tinh Viêm không thích vị dâu khắc sâu trong đầu.

"À?" Tần Thiện không hiểu, gãi đầu: "Cậu nhớ nhầm rồi, nếu cậu ta không thích uống thì sao lại mua? Hoặc có thể trước đó không thích, uống thử một lần rồi lại thích thì sao?"

Lữ Thuần Nguyệt không nghĩ thế, hôm nay mọi chuyện quá kỳ lạ, một người mất trí nhớ có thể thay đổi tính cách và sở thích vốn có của mình luôn sao?

Tần Thiện thấy Lữ Thuần Nguyệt không nói gì, lại đẩy đẩy tay anh.

"Nếu cậu không uống, thì đưa mình uống được không?"

Lữ Thuần Nguyệt nhanh chóng nhét chai sữa vào tay Tần Thiện.

"Lấy đi, không cần cảm ơn."

Uống thứ Đường Tinh Viêm đưa, anh thật sự không dám, sợ bị đầu độc.

Trên đường về nhà sau khi tan học, Lữ Thuần Nguyệt ngạc nhiên khi phát hiện Đường Tinh Viêm cùng đi chuyến tàu điện ngầm với mình, anh không biết nhà Đường Tinh Viêm ở đâu, cũng chưa từng gặp cậu ta trên tàu điện ngầm, nên không để ý lắm, chỉ không vui vì hôm nay gặp Đường Tinh Viêm quá nhiều lần.

May mắn là đối phương không phát hiện Lữ Thuần Nguyệt, cậu ta chỉ đứng im lặng ở cửa tàu. Không lâu sau đến trạm tiếp theo, Đường Tinh Viêm ra khỏi tàu, Lữ Thuần Nguyệt nhìn qua cửa sổ thấy một chàng trai đầu cắt tóc ngắn mặc áo khoác da đen đứng đợi, Đường Tinh Viêm bước nhanh đến chỗ cậu ta, hai người nói vài câu rồi cùng nhau rời đi.

Lữ Thuần Nguyệt cảm thấy khuôn mặt của chàng trai đó khá quen, nhưng chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì tàu đã khởi hành, bóng dáng hai người kia nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.Trước khi về nhà, Lữ Thuần Nguyệt ghé qua siêu thị ở cổng khu nhà mua vài món đồ ăn vặt mà Chi Chi thích. Thực ra Chi Chi chưa đến tuổi động dục, cuộc gọi sáng nay chỉ để dọa nó mà thôi. Nhưng vì sáng nay hành động của nó quá kỳ lạ, Lữ Thuần Nguyệt chỉ có thể cho rằng lý do là do anh quên mua đồ ăn mới về nhà cho Chi Chi.