Chương 8

Chiều thứ hai có tiết thể dục, Lữ Thuần Nguyệt đang cùng Tần Thiện đi vào phòng thay đồ trong nhà thể chất. Bọn họ bước đi giữa đám đông, các bạn học lần lượt đi ngang qua Lữ Thuần Nguyệt. Anh vài lần muốn hỏi Tần Thiện rằng cậu có cảm thấy Đường Tinh Viêm rất kỳ lạ, giống như biến thành người khác hay không.

Nhưng anh lại thấy dù có hỏi cũng vô ích, từ thái độ của Tần Thiện mấy ngày qua, cậu TA không chỉ không phát hiện điều gì kỳ lạ ở người bên cạnh mà còn chấp nhận thái độ 180 độ thay đổi của bản thân đối với Đường Tinh Viêm một cách rất tự nhiên.

Lữ Thuần Nguyệt mở lòng bàn tay, dấu vết do buổi sáng nắm bút quá chặt vẫn chưa biến mất, như muốn nhắc nhở anh rằng những biến đổi kỳ lạ của mọi người xung quanh là thật.

Lữ Thuần Nguyệt và Tần Thiện theo dòng người đi vào phòng thay đồ nam, lớp của bọn họ có bộ đồ thể thao riêng cho tiết thể dục, màu đen thuần, với hai vạch trắng ở ngoài tay áo và hai bên quần.

Lữ Thuần Nguyệt đi đến trước tủ đồ của mình, mở cửa tủ, nhanh chóng cởϊ áσ ngoài rồi mặc đồ thể dục vào. Đột nhiên, một giọng nam trầm, đầy vẻ kinh ngạc vang lên từ phía sau: "Đường Tinh Viêm, tại sao trên eo cậu có vết thương vậy?"

Lữ Thuần Nguyệt khẽ nhướn mắt nhìn mà không để bị phát hiện, vừa đủ thấy Đường Tinh Viêm đứng trước tủ đồ sát tường. Lúc này, cậu ta đang cởϊ áσ đến giữa chừng, làn da dưới ánh đèn lấp lánh, đường nét eo bụng mạnh mẽ, nhưng phía sau eo lại có một vết bầm tím, như bị vật nặng va vào, vết thương dữ tợn tạo nên sự tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn, trông khá kinh khủng.

Đường Tinh Viêm kéo cổ áo ra khỏi đầu, để lộ hoàn toàn phần thân trên gầy mạnh mẽ, cậu ta ngượng ngùng cười đáp: "Trước đó không cẩn thận va vào góc giường, trông đáng sợ vậy thôi nhưng thực ra không đau lắm."

"Không nghiêm trọng là được, hôm nay có bài kiểm tra né bóng, nếu thật sự không chịu nổi thì đừng cố, dù thầy Ngô khá nghiêm nhưng cũng sẽ không ép cậu phải lên lớp nếu bị thương đâu."

Đường Tinh Viêm cười cảm kích, vừa lấy đồ thể dục từ trong tủ ra vừa nói: "Cảm ơn cậu, nhưng thật sự không đau."

Không có thêm lời gì quan trọng, Lữ Thuần Nguyệt định thu hồi ánh mắt thì nhìn thấy bộ đồ thể thao trong tay Đường Tinh Viêm, anh chợt nhớ lại một chuyện nhỏ nhưng khá ấn tượng.

Đầu học kỳ hai lớp mười một, trong một buổi học thể dục, Đường Tinh Viêm không mặc đồ thể thao, bị thầy thể dục gọi ra nói chuyện.

Thầy thể dục của bọn họ là thầy Ngô, một người trung niên nghiêm khắc, giọng nói lớn đến nỗi đất trời cũng phải rung chuyển, hầu hết mọi người đều sợ thầy ấy. Việc mặc đồ thể thao trong giờ thể dục là bắt buộc, hầu như không có học sinh nào dám chống đối. Vì vậy, hôm đó thấy Đường Tinh Viêm không mặc đồ thể thao, anh cũng đã cảm thấy rất ngạc nhiên.

Thầy Ngô bắt Đường Tinh Viêm giải thích tại sao không mặc đồ thể thao, và anh nhớ Đường Tinh Viêm đã nói rằng đồ của cậu ta bị chó cắn. Cái cớ đó buồn cười đến nỗi thầy Ngô tức giận phạt cậu ta chạy 10 vòng sân.

Bước chạy của Đường Tinh Viêm mạnh mẽ, gió lạnh thổi tung chiếc áo trắng của cậu ta, làm bay tóc mái. Cậu ta chạy bao lâu thì Lữ Thuần Nguyệt nhìn theo bấy lâu. Tại sao vậy? Anh cũng không biết, có lẽ do dáng chạy mạnh mẽ của đối phương.

Nhưng sự ngưỡng mộ đó không kéo dài, vì sau khi về lớp, Đường Tinh Viêm giận dữ ném chiếc móc khóa Hello Kitty lên bàn anh, mối quan hệ giữa họ cũng thay đổi từ lúc đó.

"Tại sao cậu lại cứ đứng yên thế? Sắp vào học rồi." Tần Thiện búng ngón tay trước mặt Lữ Thuần Nguyệt, anh dần hoàn hồn. Thấy Tần Thiện đã thay đồ xong, phòng thay đồ cũng sắp không còn ai, anh liền nhanh chóng thay đồ.

Khi Lữ Thuần Nguyệt mặc đồ xong, Tần Thiện đã lập tức kéo anh ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm: "Nhanh lên, đi muộn lại bị thầy Ngô mắng đấy."

Hôm nay, ngoài lớp bên cạnh, còn có hai lớp mười cùng tiết thể dục với bọn họ. Bốn lớp chiếm bốn góc của nhà thể chất. Dưới sự hướng dẫn của giáo viên, học sinh các lớp bắt đầu hoạt động theo thứ tự.

Thầy Ngô hôm nay mặc bộ đồ bóng rổ màu đỏ, thầy khoanh tay đứng trước hàng, quét qua một lượt học sinh lớp 11-5. Thấy mọi người đều mặc đồ thể thao chỉnh tề, thầy mới hài lòng gật đầu, sau đó bảo mọi người chia thành hai hàng chạy quanh nhà thể chất hai vòng.

Khi chạy vòng qua một lớp 11 - 10, Lữ Thuần Nguyệt để ý thấy ở hàng cuối có một nam sinh quen mặt, tóc ngắn, lông mày đậm và dày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hàng trước của lớp anh như một con báo săn mồi.

Lữ Thuần Nguyệt nhìn theo ánh mắt nam sinh kia, phát hiện người đó đang nhìn Đường Tinh Viêm chạy ở đầu hàng. Anh không ngạc nhiên mà ngược lại cảm thấy điều này nằm trong dự đoán.

Sau khi chạy xong, bắt đầu bước vào nội dung chính của tiết thể dục.

Lớp có 30 người, chia thành 6 nhóm, mỗi nhóm 5 người, thi đấu né bóng hai nhóm một lần. Lữ Thuần Nguyệt ở nhóm cuối nên ngồi nghỉ.

Trận đấu phía trước rất sôi nổi, Lữ Thuần Nguyệt lấy điện thoại ra xem một lúc, sau đó mở ứng dụng giám sát để xem Chi Chi đang làm gì.

Camera giám sát có độ phân giải cao, dễ dàng bắt được mọi góc của phòng khách. Thường thì khi anh mở ứng dụng, 10 lần thì 8 lần không thấy Chi Chi ngay lập tức, vì nó lười, thích nằm trong ổ ngủ khi anh không ở nhà. Nên mỗi lần anh đều phải gọi tên nó, và Chi Chi sẽ chạy đến trước camera tương tác với anh.

Nhưng hôm nay, khi nhìn vào màn hình điện thoại, thấy hình ảnh hiện lên, biểu cảm trên mặt Lữ Thuần Nguyệt dần cứng đờ, đầu óc anh trống rỗng.

Ai đó có thể nói cho anh biết, tại sao trên ghế sofa nhà anh lại có một con mèo đang ngồi xem TV?

Trời đất quỷ thần ơi, đây không phải Chi Chi nhà anh phải không?

Lữ Thuần Nguyệt nghĩ chắc do mệt mỏi, mắt mờ, nên anh thử dụi mắt, hít sâu rồi nhìn lại... vẫn thấy cảnh đó. Nhà vẫn là nhà của anh, mèo vẫn là Chi Chi, nhưng con mèo của anh lại đang xem TV!

Lữ Thuần Nguyệt tự an ủi, có lẽ Chi Chi vô tình ấn vào công tắc TV, thấy hình ảnh lạ nên xem luôn, chứ không phải vì nó thành tinh.

Lữ Thuần Nguyệt tự an ủi xong, nhưng lại thấy Chi Chi trong điện thoại duỗi chân ấn vào nút nào đó trên điều khiển, đổi kênh TV. Nó dường như không hài lòng với chương trình, lại ấn hai lần, cuối cùng chuyển sang một chương trình pháp luật, yên tâm ngồi xem.

Lữ Thuần Nguyệt như bị sét đánh, lặng lẽ thoát ứng dụng giám sát, chậm rãi cúi đầu đặt tay lên trán, hít thở thật sâu.

Tần Thiện ngồi bên cạnh xem trận đấu, thấy anh lạ lạ, liền hỏi: "Sao thế, thở dài làm gì vậy?"

Lữ Thuần Nguyệt im lặng vài giây, vẻ mặt phức tạp: "Tần Thiện, cậu có tin trên đời có con mèo biết đổi kênh TV không?"

"…Người thức khuya chơi game là tôi, sao người đầu óc có vấn đề lại là cậu thế hả?"

Lữ Thuần Nguyệt: ...