Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

Chương 48: Nếu cô dám bội tình bạc nghĩa, tôi sẽ đánh gãy chân cô

« Chương TrướcChương Tiếp »
Triệu Tiểu Tiên đắc ý trong chốc lát, thuận tiện đem tất cả trái cây còn dư ném vào trong miệng mình, sau đó mới rửa mặt, thay quần áo khác. "Mẹ, con muốn đi một chuyến đến siêu thị."

"Vậy mẹ và con cùng nhau đi..." Lâm Thư mới vừa nói xong đột nhiên nghĩ đến cái gì. "Nha không được, một lát nữa mẹ còn có chuyện phải làm."

"Không sao, con tự đi một mình cũng được."

"Vậy con đi đường cẩn thận."

Bề ngoài Triệu Tiểu Tiên nói là sẽ mua que cay cho Doãn Tân ăn, đương nhiên thực chất không có khả năng là sự thật.

Nhưng mà cũng không tính là lừa gạt Doãn Tân, Triệu Tiểu Tiên ở trên mạng tìm được mấy cái công thức làm que cay, dự định mua nguyên liệu nấu ăn về tự mình thử từng cái một, như vậy cũng có thể khiến bản thân yên tâm hơn một chút.

Lại nói tiếp, Triệu Tiểu Tiên cũng đã có một khoảng thời gian không ra khỏi nhà, điều tốt nhất khi trong nhà có nhiều người hầu chính là cái gì cũng không cần phải tự mình đi mua.

Cũng hiếm khi nào có được một ngày giống như là hôm nay vậy, tự mình đi ra khỏi nhà, trong một khoảng thời gian ngắn nhất, mua đồ xong liền trở về.

Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên lại không nghĩ đến, chính là sẽ ngẫu nhiên gặp được Lạc Đồng An.

Triệu Tiểu Tiên là đi cùng Du Lý và Chu Tịnh, nhưng mà sau khi vào siêu thị ai cũng có đồ cần mua riêng cho bản thân, cho nên thường sẽ rời nhau.

Thời điểm đứng đối diện chạm mặt với Lạc Đồng An, hai bên đều lẻ loi một mình, khả năng là bởi vì không có những người khác, cho nên khi hai bên gặp nhau so với lúc trước liền thả lỏng hơn một chút.

Sau một thời gian rất lâu bốn mắt nhìn nhau, hai người mới dần dần lấy lại tinh thần, bộ dạng có chút xấu hổ, lại có chút nhẹ nhỏm.

"Trùng hợp vậy à?" Cuối cùng vẫn là Lạc Đồng An mở miệng trước.

"Ân..."

Hai người các nàng, mỗi người đẩy một cái xe, đứng ở giữa những kệ hàng, người đến người đi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, thế nhưng nếu trực tiếp đi đến bên cạnh, hình như lại không quá thích hợp.

Lạc Đồng An cúi thấp đầu, thời điểm nhớ lại vẫn là nói lời xin lỗi: "Chuyện lúc trước, thật xin lỗi a."

"Không có việc gì, Triệu Hiểu Du gây chuyện, cũng không có trách cậu."

Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp: "Lúc trước cậu không có tham dự hôn lễ." Nàng thử muốn tìm lại cái loại cảm giác lúc ban đầu này, hoặc là cái loại hình thức ở chung lúc ban đầu, vì thế khẽ cười một cái, nói đùa: "Tiền mừng, cậu dự định khi nào sẽ bù lại?"

Lạc Đồng An không khỏi giật mình một cái, nửa ngày sau mới lắp ba lắp bắp nói: "Mình... bây giờ mình bù lại, có được không?"

"Có thể a, cậu chính là người bạn tốt nhất của mình, không được đưa quá ít."

Rốt cuộc Lạc Đồng An cũng nở nụ cười, thật giống như trong nháy mắt, những cái sự tình trong dĩ vãng, tốt hay không tốt, tất cả đều buông xuống.

"Sẽ không ít." Lạc Đồng An nói.

Nhìn thấy Lạc Đồng An thật đúng là lấy ra điện thoại di động chuẩn bị gửi bao lì xì, Triệu Tiểu Tiên mới ngăn cản lại nói: "Không cần, chỉ là đùa một chút. So với việc gửi bao lì xì, thật ra mình... càng muốn nghe thấy lời chúc phúc của cậu."

Lạc Đồng An:...

"Mình biết là cậu quan tâm đến mình, mình cũng có thể không trái lương tâm nói cho với cậu, hiện tại mình thật sự rất hạnh phúc." Triệu Tiểu Tiên nói: "Doãn Tân đang mang thai."

Lạc Đồng An:?!

Cái chuyện này hiển nhiên là bất cứ khi nào nói ra, bất kỳ người nào nghe được, đều sẽ không có ngoại lệ mà biểu hiện sự kinh hãi.

"Cô ấy? Cô ấy mang thai?"

"Ân." Triệu Tiểu Tiên gật gật đầu. "Đã được mấy tháng rồi, Doãn Tân vì mình thật sự đã phải trả giá rất nhiều, trước kia là do mình hiểu lầm cô ấy, nhưng mà cái người này thật sự rất tốt, cũng thật sự rất yêu mình."

Lạc Đồng An ngẩn ngơ nhìn Triệu Tiểu Tiên, thật ra nếu nói như vậy cũng không quá khó để lý giải, nghĩ lại khi đó Doãn Tân bảo vệ Triệu Tiểu Tiên, ngữ khí tuy rằng hơi có một chút kiêu ngạo ngang ngược, nhưng cũng chỉ là bên ngoài, ít nhất thì xác thật là cô ấy vì bảo vệ Triệu Tiểu Tiên.

Suy nghĩ đến mẹ của Doãn Tân, đối với Triệu Tiểu Tiên cũng là tín nhiệm và cưng chiều, nếu không Triệu Hiểu Du làm ra chuyện như vậy, trưởng bối của những gia đình bình thường khác, ít nhiều gì cũng sẽ nghi ngờ một chút.

"Vậy còn cậu?"

Triệu Tiểu Tiên chớp chớp mắt, vô cùng kiên định nói: "Mình cũng rất yêu cô ấy."

Đáp án như vậy, đối với Lạc Đồng An mà nói, tuy rằng không phải là cái đáp án tốt nhất, nhưng cũng là tin tức tốt nhất mà cô nghe được.

"Vậy là tốt rồi." Lạc Đồng An không tiếng động thở dài, thay vào đó lại giống như trời quang mây đãng, khóe mắt cong cong. "Mình thật lòng chúc phúc cho hai người."

Có lời nói một khi được nói ra, thì cảm giác những chuyện không vui đã từng xảy ra trước đó, trong nháy mắt giống như không tính là cái gì.

Thời điểm hai người mặt đối mặt cười lên, thời gian liền phảng phất giống như quay về mấy tháng trước, hoặc là mấy năm trước, hai người các nàng cũng giống như thế này, cùng nhau đi dạo siêu thị, cùng nhau nói những chuyện cười mà chỉ có hai người hiểu, cùng nhau cười giống như là hai đồ ngốc.

Triệu Tiểu Tiên rất hoài niệm cái đoạn thời gian kia, vì thế cho nên mỗi lần nàng nghĩ đến tình bạn của mình và Lạc Đồng An cứ như vậy mà kết thúc, nàng liền cảm thấy rất là khó chịu.

Cũng may, mọi chuyện đi đến ngày hôm nay, tựa hồ cũng không có dứt khoát như vậy.

Lạc Đồng An chỉ chỉ cái xe đẩy chứa đầy nguyên liệu nấu ăn của Triệu Tiểu Tiên. "Bây giờ cậu sẽ nấu cơm?"

"Đúng vậy." Vừa nhắc đến chuyện này, Triệu Tiểu Tiên lại đau đầu. "Doãn Tân không phải đang mang thai sao, mỗi ngày đều cảm thấy không có khẩu vị, không chịu ăn uống gì, mình rất nhanh đã hết cách rồi."

"Mang thai quả thật là không thể ăn uống lung tung." Lạc Đồng An hỏi: "Cậu không tìm chuyên gia dinh dưỡng cho cô ấy hay sao?"

"Có tìm chứ, đã tìm rất nhiều, mình còn tham gia các lớp học. Lúc đầu cô ấy còn rất thích ăn, nhưng mà hiện tại có thể là đã chán ngấy đồ ăn rồi. Haizz, những gì có thể nghĩ ra mình đều đã làm hết rồi, thật sự là không biết nên làm cái gì bây giờ."

Lạc Đồng An suy nghĩ một chút. "Lại nói tiếp, thật ra mình có một người bạn làm chuyên gia dinh dưỡng, hình như rất am hiểu xử lý những chuyện trong thời kỳ mang thai."

Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức liền phấn khởi: "Thật vậy sao? Tại sao lúc trước mình không có nghe cậu nhắc đến?"

"Mình nói cái này làm gì, cậu lại không quan tâm."

"...Cũng phải." Triệu Tiểu Tiên gãi gãi đầu. "Người đó rất lợi hại sao?"

"Hình như rất là lợi hại, nhìn thấy đạt không ít giải thưởng."

Ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên tràn đầy trông mong. "Vậy có thể giới thiệu cho mình quen biết hay không?"

"Đương nhiên có thể." Lạc Đồng An nói: "Nhưng mà người đó rất bận rộn, thật sự không phải bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp được."

"Mình có thể hẹn trước a, bao nhiêu tiền mình cũng có thể trả, gấp đôi cũng được, chỉ cần người đó có thể giúp mình giải quyết cái vấn đề khó khăn nan giải này."

"Được, trước tiên để mình hỏi cô ấy trước, sau đó sẽ nhắn tin cho cậu."

Có thể là từ chỗ Lạc Đồng An ăn được liều thuốc an thần này, sau khi Triệu Tiểu Tiên đi dạo quanh siêu thị xong rồi trở về, tâm tình liền tốt lên không ít.

Càng ngoài ý muốn chính là, vừa vào cửa liền nhìn thấy cái người thường xuyên ở trên lầu không chịu đi xuống – Doãn Tân, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở trong phòng khách.

Cô ấy cầm một tờ báo, giống như một ông già ngồi trên ghế sôpha.

Trong nháy mắt, trong đầu của Triệu Tiểu Tiên xuất hiện một suy nghĩ hài hước, nhịn không được liền mở miệng hỏi: "Cô không phải là xuống đây, đặc biệt ngồi chờ que cay chứ?"

Thời điểm hỏi xong, Doãn Tân đã buông tờ báo xuống, ánh mắt không tự chủ được nhìn thoáng qua phía sau Triệu Tiểu Tiên, mấy cái túi hàng đang được Du Lý xách trong tay.

Túi hàng cũng không phải là trong suốt, trong lúc nhất thời muốn nhìn rõ ràng đồ vật ở bên trong thật đúng là không quá dễ dàng.

Cho nên bà chủ Doãn dứt khoát giơ tay ra, ý tứ tương đối rõ ràng.

Triệu Tiểu Tiên lại giơ tay lên, vỗ một cái vào lòng bàn tay. "Không có mua."

"...Cô gạt tôi?"

"Cũng không tính là gạt." Triệu Tiểu Tiên nghiêm trang nói: "Tôi nói với cô là mua que cay, nhưng đâu có nói là mua que cay làm sẵn cho cô ăn."

Doãn Tân hoài nghi nhìn Triệu Tiểu Tiên, cũng không hiểu rõ lắm.

"Tôi mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, một lát nữa sẽ làm cho cô ăn."

"Tự mình cô làm?" Doãn Tân ngoài ý muốn nói.

"Thế nào, không tin tôi?"

Vấn đề chính là không phải tin hay không tin, tự bản thân mình làm cùng với đồ bán ở bên ngoài chắc chắn sẽ không giống nhau. Cái mà Doãn Tân đang tâm tâm niệm niệm, chính là lúc ấy khi còn đi học, ở trong trường học bán năm xu hoặc là một đồng thì mua được một gói.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
"Yên tâm, tuyệt đối ngon như những cái mà cô từng ăn qua!"

Triệu Tiểu Tiên cũng không có khó khăn lập lời thề, đặc biệt là vẻ mặt còn bùng nổ tự tin, thật là khiến cho người ta đột nhiên sinh ra cảm giác chờ mong.

Triệu Tiểu Tiên vừa nói vừa đi về hướng phòng bếp, Du Lý cũng giúp nàng đem đồ vật để ở trên bàn, không còn việc gì mới quay trở về phòng khách.

Doãn Tân vẫn còn ngồi ở chỗ kia, có thể là do lúc này thân thể cũng không mệt lắm, cho nên không vội trở lại nằm.

Thời điểm Du Lý đi đến còn cầm theo hũ sữa chua, nghĩ rằng chắc Doãn Tân không uống, cho nên chỉ lấy có một hũ. Sau đó ngồi ở phía đối diện Doãn Tân, vẻ mặt giống như là đang hưởng thụ, uống một cái.

Có thể nguyên nhân là mới đi từ bên ngoài trở về, hơi hơi khát, cho nên bộ dạng khi uống vừa nhanh lại vừa thoải mái.

Doãn Tân:...

"Đây là cô đang biểu diễn trực tiếp ăn uống cho tôi xem?"

Vừa dứt lời, một hũ sữa chua đã nhanh thấy đáy, bị Du Lý tiện tay ném vào thùng rác ở bên cạnh.

Cô liếʍ một vòng sữa chua còn dính một chút ở trên khóe môi, lời nói và biểu cảm hoàn toàn không phối hợp với sự nghiêm trọng. "Có chuyện này, làm tôi rất bối rối."

Doãn Tân vô lực thở dài một hơi: "Bây giờ tôi không có tâm trạng để giải đáp những nghi vấn hay thắc mắc của cô."

"Không phải là vấn đề của tôi."

Doãn Tân thất thần. "Vậy thì của ai?"

"Cô."

Doãn Tân:?

Lại lần nữa nghi hoặc quay đầu liếc mắt nhìn Du Lý một cái. "Tôi thì làm sao?"

Du Lý nhíu mày. "Tôi đang suy nghĩ, không biết có nên nói hay không."

Doãn Tân:...

"Tôi nói cô a, cái người này có cái tật xấu gì vậy, hoặc là cô đừng nói cái gì hết, hoặc là một hơi nói cho xong đi."

"Tôi nói, cô đừng động đến thai khí."

Doãn Tân: "..."

"Mới vừa rồi Tiểu Tiên ở trong siêu thị gặp được Lạc Đồng An." Cũng không đợi Doãn Tân chuẩn bị xong, Du Lý liền trực tiếp nói ra.

Tuy rằng thời điểm lúc nãy ở trong siêu thị cô vẫn luôn không ra mặt, nhưng mà tình cảnh Triệu Tiểu Tiên và Lạc đồng An cùng nhau nói chuyện phiếm, cô vẫn nhìn thấy được.

Quả nhiên cái tên này rất được Doãn Tân coi trọng. "Lạc Đồng An?"

"Ân."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì hai người họ trò chuyện trong chốc lát." Du Lý hồi tưởng lại rồi bổ sung thêm: "Thoạt nhìn nói rất là vui vẻ."

Ngay lập tức Doãn Tân liền trở nên khẩn trương: "...Vậy họ nói về chuyện gì?"

"Tôi đứng ở khá xa, không có nghe rõ lắm."

Doãn Tân:...

"Cô không phải sẽ biết đọc khẩu hình hay sao??"

Du Lý nhàn nhạt nói: "Cái môn này tôi cũng chỉ vừa đủ điểm qua, bây giờ đã quên gần hết rồi."

"...Chết tiệt!"

"Nhưng mà chắc là cũng không có gì đặc biệt, đại khái chính là trò chuyện mua đồ ăn gì? Buổi tối ăn cái gì?..."

"Cô xem họ là hai bác gái ở trong khu nhà sao?"

Du Lý suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, rốt cuộc thì quan hệ giữa Triệu Tiểu Tiên và Lạc Đồng An lại phức tạp như vậy.

"Vậy thì lần sau tôi sẽ cố gắng nghe rõ một chút."

Doãn Tân: "Còn có lần sau??"

Du Lý: "...Có lẽ?"

Du Lý nói xong lại nhìn Doãn Tân trong chốc lát. "Hình như cô có chút tức giận."

"...Rất rõ ràng sao?"

"Ân, tôi cảm thấy cô không cần phải tức giận, hai người họ chỉ là tình cờ gặp được, không phải hẹn trước."

Doãn Tân: "Không phải cô nói hai người họ trò chuyện rất vui vẻ sao?"

Du Lý: "Vậy cũng không thể chửi mắng hay là đánh nhau chứ?"

Thật ra đạo lý như vậy ai cũng đều hiểu, nhưng trong lòng chính là rất không thoải mái, mới vừa rồi Triệu Tiểu Tiên cũng không có nói với cô chuyện này, nếu như có thể chủ động nói một tiếng, không chừng cô sẽ không để ý như vậy.

Bây giờ từ trên xuống dưới của Doãn Tân đều nhạy cảm muốn chết, giống như là một con sư tử con, mỗi một cọng lông cũng không thể đυ.ng vào, nếu không lập tức có thể bùng nổ.

Nếu đổi lại là ở trong quá khứ, có khả năng Doãn Tân còn có thể bình tĩnh lại cẩn thận suy nghĩ một chút, nhưng mà ngay bây giờ chỉ muốn đến trước mặt Triệu Tiểu Tiên hỏi cô ấy một chút, nghe chính miệng cô ấy nói, chính xác là tình cờ gặp được, chính xác là không có chuyện gì, chỉ là trò chuyện hàn huyên một chút về chuyện mua đồ ăn nấu cơm mà thôi.

Nhưng kết quả Doãn Tân cũng không thật sự xông vào phòng bếp, chính là toàn thân đều hiện ra một cỗ áp suất thấp, làm cho cái loại đầu gỗ ngốc nghếch như Du Lý cũng cảm thấy có chút hối hận, dường như thật sự không nên nói chuyện này với Doãn Tân.

Doãn Tân rất nỗ lực kiềm chế cảm xúc của bản thân, cô lặp đi lặp lại tự nói với bản thân, một lần tình cờ gặp mặt cũng không tính là cái gì, chỉ cần mọi việc dừng tại đây, Triệu Tiểu Tiên không có hẹn người phụ nữ kia đi ra ngoài, cho dù cô ấy không nói thì cũng không có vấn đề gì, bởi vì lý trí nhắc nhở, chính xác không có gì cần thiết.

Doãn Tân cũng không muốn tỏ vẻ bản thân quá mức bụng dạ hẹp hòi, cho nên dù trong lòng có tồn tại một khối u, nhưng thời điểm đối mặt với Triệu Tiểu Tiên vẫn không nhắc đến một chữ, tất cả như thường.

Nhưng vấn đề là ở chỗ, chuyện mà Doãn Tân lo lắng nhất vẫn cứ xảy ra.

Thời gian cũng chưa trôi qua được bao lâu, khả năng chỉ mới có hai ba ngày sau, Triệu Tiểu Tiên lại một lần nữa đi ra ngoài, hơn nữa lúc này còn đặc biệt không mang theo Chu Tịnh và Du Lý. Thời điểm trước khi đi Doãn Tân có hỏi Triệu Tiểu Tiên, nàng chỉ trả lời úp úp mở mở, giống như là cố ý không muốn nói rõ ràng.

Sau khi bà chủ Doãn ý thức được tình cảnh của bản thân có khả năng xuất hiện nguy cơ, vô cùng dằn vặt không gì có thể diễn tả được để vượt qua một buổi chiều dài đằng đẳng, nếu không phải là đang vướng cái bụng, chắc chắn cô sẽ muốn cùng đi ra ngoài.

Mà trước mắt cái trọng trách này, chỉ có thể giao cho Du Lý.

"Trước tiên là đi dạo phố, mua chút đồ, sau đó đi đến rạp chiếu phim, cuối cùng là đi siêu thị." Cảnh sát Du sau khi theo dõi liền phóng khoáng thuật lại tỉ mỉ kỹ càng. "Có lẽ sắp quay trở về."

Ngón tay của Doãn Tân đã bắt đầu lộp bộp siết chặt lại, vấn đề không phải là ở chỗ Triệu Tiểu Tiên cùng ai đi ra ngoài, làm chuyện gì, mà Lạc Đồng An vốn dĩ chính là một cái đối tượng hiềm nghi mang thân phận đặc thù, Triệu Tiểu Tiên còn đặc biệt giấu giếm cô, sau đó đi ra ngoài cùng Lạc Đồng An.

"Tôi cũng không phải là không cho phép cô ấy quen bạn bè có phải không?" Doãn Tân nóng nảy nói: "Cho dù là Lạc Đồng An... Cho dù là Lạc Đồng An, chỉ cần cô ấy nói với tôi một tiếng, tôi cũng không phải là không nói đạo lý a!"

"Vậy cô sẽ cho phép hai người họ đi cùng nhau?"

"..." Doãn Tân há miệng thở dốc. "Chỉ cần đó là mối quan hệ ngay thẳng, rốt cuộc trước đó hai người họ đã là bạn bè tốt chơi với nhau rất nhiều năm như vậy."

"Chính là cô ta thích Tiểu Tiên."

"..." Doãn Tân tức giận trợn trắng mắt liếc nhìn Du Lý một cái. "Tôi đang rất nỗ lực khuyên nhủ bản thân, cô có thể đừng làm phiền tôi hay không?"

"Nha." Du Lý gật gật đầu. "Chắc là rất ngay thẳng, ít nhất lúc tôi quan sát, toàn bộ quá trình vẫn luôn duy trì khoảng cách."

Nhưng cho dù Du Lý thật sự phối hợp khuyên nhủ như vậy, ngược lại Doãn Tân không tán thành. "Bây giờ thì chính đáng, ai có thể đảm bảo được vĩnh viễn không xảy ra vấn đề?"

Du Lý:...

Doãn Tân: "Rốt cuộc cô ta thích Tiểu Tiên, hiện tại có thể đây chỉ là một loại thủ đoạn muốn một lần nữa tiếp cận Tiểu Tiên, còn Tiểu Tiên lại đơn thuần như vậy..."

Du Lý nói: "Cô đúng là khó hầu hạ."

Doãn Tân:???

Du Lý nói: "Cô có thể đợi một lát nữa khi Tiểu Tiên trở về, trực tiếp hỏi cô ấy."

Lời này mới vừa nói xong, cửa lớn liền mở ra, Doãn Tân không khỏi nâng đầu lên, nhìn về phía Triệu Tiểu Tiên một bộ dạng đau lưng, mệt mỏi không còn sức.

Bởi vì không có dẫn theo Du Lý hoặc là Chu Tịnh, dọc đường đi mua đồ đều là tự bản thân nàng xách, thật vất vả mới về đến nhà, lúc này đã có thể giải phóng được đôi tay.

Thời điểm Du Lý xoay đầu lại, liền phát hiện cái người vừa rồi còn ngồi ở bên cạnh mình – Doãn Tân, không biết từ khi nào đã không thấy nữa, quay đầu mới thấy cô ấy đã đi lên lầu rồi, cái tấm lưng kia vừa âm trầm lại vừa tức giận, thậm chí còn lộ ra một cỗ ủy khuất không thể giải thích được.

Triệu Tiểu Tiên vừa đấm đấm cánh tay vừa đi đến bên này, hướng về phía Du Lý, ý chỉ một chút Doãn Tân mới thấy mặt liền quay đầu đi, nghi hoặc nói: "Cô ấy làm sao vậy?"

"Rất không cao hứng."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì cô." Du Lý nói thẳng ra.

Triệu Tiểu Tiên chớp chớp mắt. "Tôi?"

Lời nói nhiều hơn Du Lý không dự định nói, trên thực tế Triệu Tiểu Tiên cũng không cho cô cơ hội để nói, liền theo sau Doãn Tân đi lên trên lầu.

Trực giác làm cho Triệu Tiểu Tiên có một loại dự cảm xấu, hay là Doãn Tân đã biết cái gì, lại hiểu lầm cái gì rồi?

Mỗi ngày Triệu Tiểu Tiên đều cần cù chăm chỉ, nếu nói có chuyện gì đáng để cho Doãn Tân không cao hứng, sợ là cũng chỉ một chuyện là đi gặp Lạc Đồng An.

Nhưng cũng chính là bởi vì sợ Doãn Tân hiểu lầm rồi tức giận, cho nên Triệu Tiểu Tiên mới cố ý không nói thẳng ra.

Thời điểm Triệu Tiểu Tiên đuổi đến cửa phòng thì Doãn Tân đã đóng cửa lại, nhưng mà bà chủ Doãn tức giận thì tức giận, ngược lại không giống như thời điểm lúc trước kia Triệu Tiểu Tiên nóng nảy, trực tiếp khóa cửa lại.

Triệu Tiểu Tiên thật cẩn thận mở cửa rồi đi vào, không rõ là đến cùng trước đó Doãn Tân vì chuyện gì mà tức giận, trong lòng vẫn có chút mơ hồ, trong một lúc nhất thời ngay cả thở mạnh cũng không dám, kết quả giây tiếp theo đột nhiên liền bị một thân ảnh bao phủ lên trên đầu.

Phía sau kêu lên "Ầm" một tiếng, là âm thanh cửa phòng đóng lại, Triệu Tiểu Tiên hoảng sợ theo bản năng lùi về phía sau hai bước, cho đến khi lưng chống ở trên cửa, bị Doãn Tân với gương mặt tràn đầy hỉ nộ vô thường dùng tay đập tường ở trước mặt của bản thân.

"Cô đã đi đâu?" Doãn Tân thấp giọng hỏi, có một sự u ám hiếm thấy ở giữa lông mày, quả nhiên là minh chứng tốt nhất cho việc "không cao hứng".

"Tôi..." Triệu Tiểu Tiên chớp chớp đôi mắt to, cứ ngơ ngác nhìn Doãn Tân. "Tôi chỉ là... đi mua một chút đồ..."

Doãn Tân: "Cùng với ai?"

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Quả nhiên, xem ra Doãn Tân đã biết.

Nàng sớm nên nghĩ đến, cái người phụ nữ này thông minh như vậy, lúc này lại đang mang thai, các loại thần kinh đều vô cùng nhạy cảm, phát giác được chuyện không thích hợp, chắc chắn là để cho Du Lý đi theo nàng.

Du Lý là ai chứ, lấy năng lực trinh sát theo dõi của cô ấy, Triệu Tiểu Tiên có thể trực tiếp không phát hiện ra.

Doãn Tân nói: "Chỉ là mua chút đồ, cũng không cần đi rạp chiếu phim chứ?"

Triệu Tiểu Tiên đưa tay ra sau lưng, hồi hộp khẩn trương nắm sẵn chốt cửa, có thể là lần đầu tiên bị Doãn Tân hung dữ như vậy, ủy khuất ở trong đáy lòng muốn đè xuống cũng không đè được.

Nhưng mà cho dù con mắt vừa hồng, bộ dạng vừa vô cùng đáng thương mà giải thích: "Trước tiên cô đừng nóng giận, tôi có thể giải thích."

Tiểu nha đầu này là một tay cao thủ giả vờ đáng thương giả vờ ủy khuất, đương nhiên Doãn Tân cũng không thể loại trừ cô ấy thật sự đáng thương, thật sự ủy khuất, ngay lập tức liền không thể tránh khỏi xúc động.

Lông mi của Doãn Tân hơi rung rung, gương mặt không tiếng động cũng dần dần hòa hoãn không ít, kế tiếp cả người cũng lộ ra tư thế nhượng bộ.

"Cô, cô... cô nói đi!"

Triệu Tiểu Tiên khẽ cắn môi, lại giống như đột nhiên cố lấy dũng khí thật lớn, mượn tư thế đang đứng giờ phút này, bất chợt vươn tay ra, vòng qua thắt lưng của Doãn Tân rồi ôm thật chặt.

Doãn Tân:...

Thế này là thế nào, còn muốn sử dụng mỹ nhân kế?

Ở trong lòng còn đang thì thầm, Triệu Tiểu Tiên hé miệng

thở dốc, rồi nói: "Ngày hôm nay, không chỉ có hai người tôi và Lạc Đồng An."

Bị cô vợ nhỏ dọa cho hoảng sợ, ngay cả xưng hô đều nói đầy đủ họ tên của Lạc Đồng An, tránh cho Doãn Tân lại ăn thêm một ngụm giấm không cần thiết.

"Không chỉ có hai người các cô?" Doãn Tân nửa tin nửa ngờ, chuyện này cũng không nghe Du Lý nhắc đến a.

"Còn có một người bạn của cậu ấy."

Doãn Tân:?

"Gần đây không phải cô không có khẩu vị ăn uống gì hay sao, thời điểm mấy ngày trước tôi tình cờ gặp được cậu ấy, cậu ấy nói có một người bạn là chuyên gia dinh dưỡng, có nghiên cứu về việc xử lý các vấn đề trong thời kỳ mang thai, tôi liền muốn cậu ấy giới thiệu cho tôi quen biết." Triệu Tiểu Tiên nghiêm túc nói: "Hôm nay tôi chính là đi gặp cái người bạn kia của cậu ấy."

Doãn Tân: "..."

"Tôi suy nghĩ một chút, vừa gặp mặt mà để cho người ta giúp đỡ hình như không được tốt lắm. Cho nên liền đi trung tâm thương mại mua vài món quà, sau đó lại hẹn cùng nhau đi xem phim điện ảnh, trước tiên muốn làm quen một chút, thời điểm sau đó xin người khác chỉ dạy, người ta cũng có thể kiên nhẫn một chút..."

Nói đến đây, người mông lung rõ ràng đã đổi thành Doãn Tân.

Cô chớp chớp mắt. "Thật... thật sự?"

"Đương nhiên là sự thật." Triệu Tiểu Tiên bĩu môi nói: "Nếu không tại sao tôi không có việc gì lại lén lút đi gặp cậu ấy?"

Doãn Tân ngơ ngẩn nhìn nàng, ngay khi Triệu Tiểu Tiên đang suy nghĩ cái người này sau khi nghe nàng giải thích rõ ràng, rốt cuộc nên thu hồi cái dáng vẻ bùng nổ kia, trở nên dịu dàng ngoan ngoãn mới phải chứ? Doãn Tân lại đột nhiên đến gần, cúi đầu ở bên tai nàng, dùng một loại ngữ khí giả vờ tàn bạo tuyên bố: "Triệu Tiểu Tiên, nếu như cô dám đối với tôi tình bạc nghĩa, tôi sẽ..."

Triệu Tiểu Tiên nuốt một ngụm nước miếng. "Cô sẽ?"

Doãn Tân nghiến răng. "Tôi sẽ đánh gãy chân của cô!"

Triệu Tiểu Tiên sợ đến mức cả người run lên một cái, vội vàng đưa tay sờ sờ cái đầu gối của mình. "Cái này, tàn nhẫn như vậy sao?"

Lúc này Doãn Tân mới bỏ đi cái bộ dáng cố ý giả vờ kia, hơi hơi thả lỏng một chút, sắc mặt lộ ra một ý cười nhàn nhạt, nhìn Triệu Tiểu Tiên nói: "Chính là tàn nhẫn như vậy, cho nên cô cần phải ghi nhớ cho kỹ, ngàn vạn lần đừng có chọc tôi tức giận."

Lời tuy là nói như vậy, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên ngược lại một chút cũng không sợ hãi, tay của nàng ở trên eo của Doãn Tân, di chuyển một chút, liền vòng lên trên cổ của cô ấy.

Sau đó hơi hơi nhón chân lên, hôn một cái lên môi của Doãn Tân.

"Tôi sẽ không bội tình bạc nghĩa đối với cô, tôi là cái loại người không chịu trách nhiệm hay sao?" Triệu Tiểu Tiên dựa vào bên sườn mặt của Doãn Tân, nhẹ nhàng nói: "Cho dù cô có đuổi tôi đi, tôi cũng sẽ không đi, Doãn gia có chỗ nào tốt chứ, khiến cho tôi không muốn rời đi?"

Doãn Tân rốt cuộc cũng nở nụ cười. "Đừng tưởng rằng bây giờ cô nói những lời hay, tôi liền tha thứ cho cô. Mặc kệ nói như thế nào, cô cũng là ở sau lưng tôi lén lút gặp Lạc Đồng An, tôi mặc kệ, tôi ghen tỵ."

"Vậy cô muốn thế nào?" Triệu Tiểu Tiên yếu ớt hỏi: "Nếu như cô không thích, vậy từ nay về sau tôi không đi gặp cậu ấy nữa, có được không?"

Doãn Tân giả vờ suy nghĩ một chút. "Đây là do chính miệng cô nói, cô có thể làm được sao?"

"Đương nhiên có thể." Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên đầy tự tin. "Chỉ cần là chuyện mà cô không thích, tôi sẽ không làm, vậy được chưa?"

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn của đối phương, cái nơi mềm mại nhất ở trong lòng của Doãn Tân không khỏi hóa thành một vũng nước.

Cô không nhịn được cũng cúi đầu hôn lên đôi môi của Triệu Tiểu Tiên, sau đó tiến hành từng bước, tăng thêm sức lực mà buông thả.

Hai người từ bên cạnh cửa hôn một đường đến trên giường, vì không để đè trúng bụng của Doãn Tân, Triệu Tiểu Tiên ngoan ngoãn nằm ở phía dưới, sau một hồi dây dưa, hai bên mới lưu luyến một lần nữa tách nhau ra.

Sắc mặt của Doãn Tân ửng hồng, nhẹ nhàng thở phì phò. "Lần trước đã nói cái gì, sau khi ba tháng là được?"

Triệu Tiểu Tiên: "...A?"

Hóa ra cái bàn tính này, thật đúng là không chỉ có một mình nàng đánh.

"Hiện tại đã sớm qua ba tháng, cơ hội đã ở ngay trước mắt, cô có muốn nắm chắc một chút hay không?"

Triệu Tiểu Tiên:...

--------------------------

Ngày 11-01-2021
« Chương TrướcChương Tiếp »