Chương 3: Người nhà nguyên chủ

Chương 3: Người nhà nguyên chủ

Sau khi Phong Cửu U lạnh giọng nói xong câu đó, vung tay áo quay người bước đi.

Để lại những người kia đứng tại chỗ, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Phong Cửu U dùng tốc độ nhanh nhất, lặng lẽ quay về Bình Bá Hầu phủ, không về nơi ở của nguyên chủ, mà đi thẳng đến kho của Hầu phủ.

May mà tinh thần lực của nàng đã hồi phục một chút tinh thần hệ dị năng, sau khi quan sát, thấy xung quanh không có người, mở cửa nhà kho ra.

Nàng nhanh như chớp, thu hết mọi thứ bên trong vào không gian.

Ngay cả những dược liệu trong các ngăn bí mật cũng không bỏ qua.

Thu hết đồ ở đây, nàng lại đi thẳng đến thư phòng của Bình Bá Hầu phủ, thư phòng là một nơi rất quan trọng, bên trong nhất định có không ít bí mật.

Sau khi Phong Cửu U né tránh đám người, liền vào được thư phòng dễ như trở bàn tay.

Nàng lật qua lật lại trong thư phòng, vậy mà tìm được một chồng thư tín trong ngăn bí mật.

Khi nhìn thấy nội dung trong một bức thư, mắt Phong Cửu U loé sáng, là thư từ qua lại của Bình Bá Hầu và một tên đạo sĩ.

Sau khi xem hết tất cả bức thư, Phong Cửu U đã có suy tính, vậy mà có vài bức thư là âm mưu của Bình Bá Hầu và Lục hoàng tử.

Ý cười trong mắt nàng càng đậm hơn, không ngờ trước khi rời đi còn có thể tặng bọn chúng một phần lễ lớn.

Nàng còn đi đến viện của Hầu phủ phu nhân, dùng cách tương tự dọn sạch tiền riêng của bà ta.

Đến cả nhà kho chuyên dự trữ vật tư cũng không bỏ qua, lương thực hay gì đều thu đi hết.

Sau khi làm xong những chuyện này, trời cũng đã gần sáng, Phong Cửu U mới quay lại nơi nguyên chủ ở.

Nàng còn chưa kịp ngủ, thì bên ngoài viện đã truyền tới tiếng ồn ào.

Phong Cửu U cau mày, xem ra muốn nghỉ ngơi một chút là không thể rồi, rời đi sớm cũng tốt, chuyện Hầu phủ bị dọn sạch, trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện, để lâu thì không dễ nói rồi.

Nhưng dù có biết, cũng không ai tin là nàng lấy, chỉ là muốn rời đi thì sẽ hơi khó.

“Phong Cửu U, đồ tiện nhân nhà ngươi, tại sao lại ức hϊếp Ngọc Đình.”

Hầu phu nhân lúc này vẻ mặt hung dữ, lớn tiếng mắng Phong Cửu U, hoàn toàn không có chút đoan trang tao nhã nào trước mặt người ngoài.

Phong Cửu U mở cửa ra, phớt lờ tiếng mắng chửi của Hầu phủ phu nhân, trực tiếp nói chuyện với Bình Bá Hầu.

“Để ta rời đi.”

“Không thể nào!”

“Không thể nào!”

Bình Bá Hầu và Hầu phủ phu nhân đồng thời lên tiếng.

“Haha, các người giữ ta lại chẳng qua là muốn ta ngăn tai hoạ thay con gái các người, nếu như ta thất thân rồi thì sao?”

Phong Cửu U cười lạnh hai tiếng.

“Sao có thể?” Hầu phủ phu nhân hét lên.

Bình Bá Hầu cũng nhăn mặt.

“Sao lại không thể? Chuyện này phải hỏi con gái ngoan của các người rồi.”

Phong Cửu U cuộn tay áo lên, nơi đó sớm đã không còn thủ cung sa.

Hầu phu nhân ngã ngồi trên mặt đất, miệng lẩm bẩm.

“Xong rồi, xong rồi.”

Bình Bá Hầu cũng ngây ra tại chỗ, chỉ có Phong Ngọc Đình cả mặt mờ mịt đứng ở đó.

Những người hầu xung quanh cũng không dám lên tiếng.

Đến mức tại sao Phong Cửu U lại trở nên mạnh mẽ như vậy, cũng bị bọn họ trực tiếp bỏ qua.

Mãi đến khi Phong Cửu U đi rồi cũng không ai phát hiện.

Thực ra nàng dọn sạch Hầu phủ là có thể đi rồi, ở lại chỉ là vì một màn này.

Cũng là vì ly gián Bình Bá Hầu và Hầu phu nhân với nữ nhi ruột thịt của mình, để bọn chúng chó tự cắn nhau.

Sở dĩ Hầu phủ tráo đổi con, không chỉ vì ngăn tai hoạ thay Phong Ngọc Đình, mà còn vì số mệnh của Hầu phủ.

Hơn nữa còn đòi hỏi một yêu cầu rất hà khắc, đó là người con gái ngăn tai hoạ chuyển số mệnh, phải giữ trinh tiết đến năm 18 tuổi.

Đáng tiếc lại bị Phong Ngọc Đình phá huỷ rồi.

Ngăn tai hoạ? Số mệnh?

Phong Cửu U chẳng quan tâm những chuyện này, dù có qua 18 tuổi rồi, nàng cũng có thể khiến đám người này sống không bằng chết.

Hơn nữa dựa theo tình tiết trong sách, Đại Uyên Quốc sắp đại loạn rồi, bọn họ cũng chẳng nhảy nhót được mấy ngày nữa, nàng vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây đi đến Vô Định Thành thôi.

Phong Cửu U vừa bước ra khỏi Hầu phủ, thì nhìn thấy ba người đàn ông mặc y phục bằng vải lanh và một người phụ nữ kẹp tóc bằng kẹp gỗ đang nhìn chằm chằm vào cửa lớn của Hầu phủ.

Khi nhìn thấy Phong Cửu U đi ra, mấy người lập tức chạy lên phía trước.

Phong Cửu U hơi cau mày:

“Các người có chuyện gì sao?”