Chương 4: Nguyên nhân

Chương 4: Nguyên nhân

Lâm Uyển Oánh thấy ánh mắt xa lạ của Phong Cửu U, trong lòng buồn bã, giọt nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

Hai tay càng không nhịn được, đưa lên phía trước nắm lấy Phong Cửu U. Ánh mắt nhìn chằm chằm mặt của nàng, không nỡ nhìn đi chỗ khác.

“Nguyệt Nhi, con là Nguyệt Nhi của ta sao?”

“Thẩm à, có phải thẩm nhận nhầm người rồi không.”

Phong Cửu U bình tĩnh rút tay của mình ra, nhưng trong lòng lại có chút hiểu rõ.

Phong Sóc và hai thanh niên ở bên cạnh ông cũng kinh ngạc nhìn Phong Cửu U.

“Giống thật, giống thật đấy.”

“Đây chính là muội muội của chúng ta sao?”

Đôi môi Lâm Uyển Oánh có chút run rẩy: “Chính là con, ta không nhận nhầm đâu, con chính là Nguyệt Nhi đúng không, con chính là Nguyệt Nhi của ta.”

Vẻ mặt của bà có chút kích động, Phong Cửu U không thể không đỡ lấy bà.

“Uyển nương, bà đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói.”

Phong Sóc thấy xung quanh đám đông đang vây xem, vừa ôm lấy Lâm Uyển Oánh vừa nói, sau đó lại quay sang nói với Phong Cửu U:

“Nha đầu, chúng ta tìm một nơi nói chuyện được không?”

“Được.” Phong Cửu U chần chừ một lúc, nhưng vẫn đồng ý.



Mặt Phong Cửu U vô cảm, nhìn bốn người trước mặt đang nhìn chằm chằm nàng, không có một chút bối rối nào.

“Nha đầu, con và… cô cô của con thật giống nhau.”

Phong Sóc thấy Phong Cửu U như vậy, không thể không mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

Chỉ là khi nói đến hai chữ cô cô, thì dừng lại một lúc, ánh mắt cũng hơi tối lại.

“Sóc ca, đúng là… đúng là giống muội muội y như đúc, đây chắc chắn là Nguyệt Nhi của chúng ta rồi.” Lâm Uyển Oánh vội vàng gật đầu.

“Nha đầu, ta có thể biết tên của con không?”

“Phong Cửu U.”

Không có gì là không thể nói cả, sau đó Phong Cửu U liền trực tiếp đi vào vấn đề chính của cuộc nói chuyện này, nàng không có nhiều thời gian lãng phí ở đây.

“Nếu ta đoán không nhầm, hai người chắc là thân sinh phụ mẫu của ta.”

“Đúng, những năm nay con… con…”

Phong Sóc cũng không ngờ Phong Cửu U lại trực tiếp như vậy, sững sờ một lúc.

Sau khi lấy lại tinh thần, muốn nói chút gì đó, miệng cứ lắp ba lắp bắp, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Lo lắng đến mức đôi mắt cũng đỏ lên.

Thấy Phong Sóc nửa ngày cũng không nói được một câu, Lâm Uyển Oánh rất sốt ruột, cầm lấy tay Phong Cửu U nói:

“Nguyệt Nhi, con là Nguyệt Nhi của ta, những năm nay con sống có tốt không?”

Phong Cửu U không trực tiếp trả lời câu hỏi của họ, mở miệng hỏi thẳng:

“Các người làm sao tìm được đến đây, tôi muốn biết nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.”

“Được, nếu con muốn biết thì ta sẽ nói cho con.”

“Năm đó nương của con muốn có một đứa con gái, nghe mọi người nói chùa Linh Sơn rất linh nghiệm, nên đã ôm theo bụng bầu chín tháng lên chùa Linh Sơn cầu nguyện.

Không ngờ con lại sinh sớm, cũng không biết tại sao lại bị ôm nhầm với thiên kim Hầu phủ.

Cũng là tại cha, lúc đó có việc bận, nên không thể đi cùng nương con.”

Phong Sóc vẫn luôn hối hận vì quyết định của mình lúc đó.

Phong Cửu U biết, nguyên nhân sâu xa bên trong chắc chắn không đơn giản như vậy, nhưng nàng cũng không ngắt lời của Phong Sóc.

“Khi bọn ta biết Phong Noãn Nguyệt không phải con ruột, là hai năm trước, lúc đó…”

Nghe Phong Sóc từ từ kể lại, Phong Cửu U cũng biết được đầu đuôi câu chuyện.

Ba năm nước, Phong Noãn Nguyệt, cũng chính là Phong Ngọc Đình bây giờ, thường xuyên mang đồ về nhà, thỉnh thoảng đeo trên tay, giá trị ngàn vàng.

Phong phụ Phong mẫu yêu thương con gái, cũng cảm nhận được con gái không còn gần gũi họ nữa, thậm chí còn có chút ghét bỏ.

Sau khi từ từ điều tra và tra hỏi nhiều lần, trong một cơ hội tình cờ, họ vậy mà nghe thấy có người gọi con gái họ là Phong Ngọc Đình tiểu thư.

Phong Sóc liền biết có gì đó không ổn, năm đó Phong gia cũng là nhà giàu có tiếng trong quận, dù có sa sút, cũng vẫn có vài người bạn tốt.

Hai năm trước, Phong Sóc dưới sự giúp đỡ của bạn bè, cuối cùng đã điều tra rõ được rằng Phong Ngọc Đình không phải con gái ruột của họ.

Chỉ là sau đó…