Chương 46: Hai Lái Buôn 1

Bọn họ vừa mua qua tay, biết được phương bắc có thể bán được một viên 100- lượng, một năm chỉ có một cơ hội nhặt được của hời như vậy.

Như loại hàng tốt này cũng không phải lần nào cũng có thể gặp phải, lợi nhuận ít đi 300 lượng, nhiều người vẫn là rất băn khoăn mua hay không.

Hán tử thô kệch chỉ có 200 lượng, hoàn toàn không có ý định tranh giành, nhưng hắn cũng không lập tức rời đi để mua sắm những hàng hóa khác.

"Ta mua hai viên!"

Luôn có những người dám mạo hiểm, bởi vì một hoặc hai viên đá quý tốt, dễ mang theo hơn một túi đá quý thông thường và lợi nhuận tương đối lớn hơn một chút.

"Ta cũng muốn!"

Có một liền có hai, Tử Ngọc để lại một viên bảo thạch không đem ra bán, những thứ khác toàn bộ bán hết sạch, nàng đổi về được 500 lượng kim phiếu và 4500 lượng ngân phiếu.

Đáng tiếc không thu được hiện ngân cùng hoàng kim, tuy nhiên lại thu được kim ngân phiếu là tiền được lưu hành sử dụng phổ biến ở Bạch Vân quốc.

Những tờ tiền được chế tác dưới sự giám sát của Hộ Bộ, hoa văn và con dấu phức tạp, người muốn phỏng chế theo cũng khó, cùng công hiệu như với hóa đơn biên lai đời sau.

Ngân phiếu tuy rằng tiện mang theo, nhưng 3% phí thủ tục cũng không hề thấp, một khi gặp phải trường hợp bất khả kháng thì ngay cả giấy vụn cũng không bằng.

Một số tiểu thương mua được hàng hóa hài lòng, lục tục rời đi, nhưng còn ba nam nhân với hán tử thô kệch vẫn đứng lại tại chỗ không nhúc nhích.

"Tiểu huynh đệ, bảo thạch trong hộp đưa chúng ta vài viên đi!"

“Ta ra con số này!" Nam nhân trung niên vươn một bàn tay, lật một cái.



Tử Ngọc nhàn nhạt nhìn nam tử trung niên một cái, 1000 lượng bạc mà muốn mua bảo thạch cực phẩm, mơ cũng thật đẹp.

"5000 lượng, một văn cũng không thiếu!"

"Ngươi cướp người a!"

"Không mua thì thôi, lại không cầu ngươi mua!" Tử Ngọc trừng mắt nhìn nam nhân trung niên tức muốn hộc máu, oán hận nói.

Nam nhân trung niên âm trầm liếc mắt nhìn Tử Ngọc cùng Tiểu Lạc đang nằm trên lưng nàng, làm Tiểu Lạc sợ đến mức ghé vào trên lưng không dám động đậy.

"Tiểu huynh đệ, sao ngươi lại ở đây?"

"Ha ha, chúng ta lại gặp mặt, thật đúng là có duyên, ngăn cũng ngăn không được.” Một giọng nói lớn vang lên.

"Tiểu Ngũ ca, thật trùng hợp!"

Tử Ngọc thấy mọi người đều là người quen biết, thân thiện mà cùng mọi người chào hỏi, ba nam nhân vây quanh không muốn rời khỏi nhìn thấy đám người, xám xịt mà rời đi.



“Tiểu ca nhi, nếu ngươi đã gặp được bằng hữu, ta đây liền cáo từ" Đại hán tử thô kệch chắp tay nói lời cáo biệt cùng Tử Ngọc.

"Đại thúc dừng bước, ta còn có một viên bảo thạch, bán cho ngươi 200 lượng, thế nào?"

"Lấy!"



Đại hán thô kệch trả lời gọn gàng lưu loát, căn bản không có nhiều kiểu cách như vậy, toét miệng rộng cười to.

Ha ha, không nghĩ tới người tốt tất có báo đáp!

"Thành giao!"

Đại hán thô kệch mua được hàng vừa lòng, trong lòng biết mình đã chiếm hời lớn, dứt khoát ở lại hỗ trợ Tử Ngọc.

Bằng không, lấy thân thể nhỏ bé kia còn mang theo một tiểu hài tử, dọc theo đường đi không biết còn gặp phải bao nhiêu chuyện phiền phức.

"Đại thúc, còn có chuyện gì sao?"

Tử Ngọc nghi hoặc liếc mắt nhìn đại hán thô kệch, chẳng lẽ còn có ý nghĩ khác.

"Tiểu tử, ta làm bạn đồng hành cùng ngươi đi đường!”

“Ta còn có một thân sức lực, từng đi theo tiêu cục vào nam ra bắc, đi qua không ít nơi, đối phó với ba đến năm người hẳn là không thành vấn đề."

Đại hán thô kệch nghĩ rằng, nhận ân huệ của tiểu thiếu niên, nên hồi đáp vào lúc hắn cần nhất, mà không phải chỉ dựa vào lời nói trên miệng.

“Ha ha, đại thúc ngươi quá thành thật!”

“Vậy ta mời ngươi làm hộ vệ cho ta, được không?"

Tử Ngọc không nghĩ tới thật sự có người tâm địa hiệp nghĩa như vậy, một người nhìn thì thô kệch, vẻ mặt khôn khéo, nhưng bên trong lại là một người có ân tất báo.