Chương 50: Một Bữa Cơm Thu Phục 1

Sau nửa canh giờ, một nồi cơm trắng, một bát cá kho lớn, cộng thêm một bát trứng hấp tôm đã được đặt trên bàn ăn ở tiểu viện.

Hồng Phi Dương ngửi thấy mùi thơm của cơm liền nuốt nước miếng, thèm thuồng đến mức vây quanh bàn ăn, những món ăn này đối với hắn có lẽ còn xa xỉ hơn cả khi ăn mừng năm mới.

Đừng thấy hắn ở phủ Thượng Đô một khoảng thời gian mà hiểu lầm, cho tới giờ hắn còn chưa nếm qua hải sản nơi này, một bữa có thể được gặm mấy cái bánh ngô là sang lắm rồi.

Bằng không với sức ăn của hắn thì tiền cũng sớm không cánh mà bay.

Đống bạc vụn kia đều là do hắn dành dụm bao nhiêu năm mới có được, đúng thật là dựa vào miệng mà có.

Tử Ngọc bưng một bát canh cải tím ra, đặt ở vị trí cuối cùng trên bàn, nói:

"Đại thúc mau ngồi xuống ăn cơm đi, hôm nay ta không kịp mua thịt, hôm nào có thời gian sẽ làm cho ngươi một nồi thịt kho, đảm bảo ngon gấp mấy lần so với thịt mua ở bến tàu."

"Tiểu công tử, thế này là quá ngon rồi, chắc là tốn không ít tiền."

"Mỗi bữa chỉ cần có bánh bột ngô, bánh bao ăn là đủ lắm rồi. Ta không phải là người kén chọn."

Hồng Phi Dương thèm ăn đến nuốt nước miếng ừng ực, chỉ sợ ăn cho đã đời mấy bữa rồi sau này phải làm sao bây giờ!



Tử Ngọc tiến lên vài bước, nhận đũa trong tay Tiểu Lạc, một tay cầm bát đũa, một tay dắt Tiểu Lạc.

"Ta cũng không thường xuyên nấu thịnh soạn thế này, vì đây là lần đầu đại thúc ghé chơi nên ta phải làm một bữa thật ngon."

"Nhà chúng ta ít người, sau này có thể chỉ có một hai món, nhưng số lượng thì tuyệt đối đủ."

"Nếu đại thúc biết nấu cơm lại càng tốt, đói bụng có thể tự nấu, trước hết chúng ta tranh thủ thời gian ăn cơm đã, lát nữa còn phải ra ngoài chuẩn bị ít đồ đạc đi đường."

"Haha, ta nấu cơm chỉ dùng duy nhất một cái nồi, không cầu kỳ đến vậy, về sau nhất định phải học thêm."

Biết được tiểu công tử sẽ không bị ăn nghèo trong chốc lát, Hồng Phi Dương yên lòng, càng nghĩ sau này sẽ làm việc nhiều hơn nữa.

Nếu ở nơi có núi lớn, hắn còn có thể lên núi săn thú tăng thu nhập, có thể giảm bớt gánh nặng cho tiểu công tử.

Đây chính là bát cơm của hắn, cũng không thể ăn nghèo người ta.

Tử Ngọc không để ý nam nhân thô kệch như hắn nghĩ thế nào, múc trước cho Tiểu Lạc một muỗng cơm, nửa chén trứng hấp, sau đó lọc thịt trên bụng cá sạch sẽ.

Hai miếng hàu hấp béo ngậy, chấm một chút nước sốt rồi cho vào vỏ hàu.



"Tiểu Lạc mau ăn cơm!"

"Cám ơn ca ca, ca ca vất vả rồi!"

Tiểu Lạc là người đầu tiên nhận được thức ăn, nói ngọt rồi ngồi quỳ trên ghế, không quên lấy một con hàu sống từ trong sọt đưa Tử Ngọc.

Hồng Phi Dương cẩn thận quan sát hai huynh đệ ăn cục đá xấu xí trong sọt thế nào. Sau khi hắn thử một miếng thì hai mắt tỏa sáng.

“Tiểu công tử, không ngờ thứ xấu xí này lại ăn ngon đến vậy!”

"Haha, ngon thì ăn nhiều một chút, thứ này rất tốt cho phái mạnh."

Tử Ngọc rất có lòng với người dù thèm ăn nhưng vẫn biết kiềm chế như Hồng Phi Dương, nàng cũng không thiếu đồ ăn, nàng chuyên thu mua hải sản từ thôn Sa Thạch, ăn hai năm còn không hết.

Sau một bữa cơm, quan hệ của ba người lại tiến thêm một bước, Hồng Phi Dương cũng bớt khách sáo hơn.

Sau khi ăn xong cơm cá kho trộn nước canh, Hồng Phi Dương chủ động thu dọn bát đũa mang đi rửa, hắn đã bị bữa ăn có thịt cá đầy đủ mua chuộc.

Trước kia cho dù đánh xe ở tiêu cục cũng chưa từng ăn qua sơn hào hải vị như thế, hôm nào có thưởng mới được no tám phần, mà bình thường cũng không có nhiều cơ hội như vậy.