Chương 1: Gặp gỡ

Trong phòng ngủ, ánh sáng mờ mịt, rèm cửa tối màu kéo chặt, chỉ có vài tia sáng mơ hồ xuyên qua khe hở từ góc phòng.

Phòng ngủ tối om, mơ hồ nhìn thấy quần áo vương vãi trên sàn, vest đen, áo sơ mi trắng lộn xộn, chồng chất lên nhau, bất cứ ai nhìn vào đều sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.

Hình dáng hai người đàn ông ôm nhau thật chặt trên giường lớn giữa phòng ngủ.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh bên trong căn phòng. Lông mi Thẩm Đình Miên run rẩy, đầu óc mơ hồ, vô thức tìm kiếm điện thoại di động xung quanh. Vừa giơ tay lên, toàn bộ cơ thể liền bất động, cơn đau đột nhiên ập đến.

Cậu vô thức rêи ɾỉ, ý thức càng trở nên rõ ràng, mọi chuyện tối qua lần lượt hiện lên trong đầu.

Đại diện...tiệc...rượu...

Rượu? !

Thẩm Đình Miên giật mình mở mắt, nhìn trần nhà xa lạ phía trên, như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.

Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên inh ỏi, Thẩm Đình Miên cảm nhận được sự chuyển động bên cạnh mình.

Cậu sửng sốt quay đầu, một khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc xuất hiện, lông mày tuấn tú, sống mũi cao thẳng, so với sự lạnh lùng, khó gần ban ngày, giờ đây có chút dịu dàng.

Thẩm Đình Miên không muốn suy nghĩ nhiều, nhìn lông mày đối phương hơi nhíu lại, giống như sắp tỉnh, trong cơn hoảng loạn, vô thức vươn người với lấy điện thoại.

Vừa cử động, thắt lưng và bụng liền dâng lên một trận đau nhức, Thẩm Đình Miên nhận ra điều gì đó, sắc mặt thoáng cứng đờ, đôi chân thon dài mở ra dưới chăn.

Sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, không dám xem người bên cạnh đã tỉnh hay chưa, cậu nghiến răng nghiến lợi với lấy điện thoại di động từ đống quần áo bừa bộn trên mặt đất.

Người gọi trên màn hình khiến cậu giật mình.

“Hửm?” Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp mơ hồ. Thẩm Đình Miên dừng một chút, quay người, thấy đối phương đã tỉnh lại từ lúc nào, chậm rãi tựa lưng bên cạnh giường, dáng vẻ mệt mỏi, uể oải.

Chăn bông tuột khỏi người Phó Tư Việt, bầu không khí trong phòng chốc lát trở nên huyền ảo.

Thẩm Đình Miên chớp mắt, ánh mắt rơi trên người Phó Tư Việt, muộn màng nhận ra điều gì đó, khuôn mặt đỏ ửng, lan đến mép tai, vội vàng kéo chăn quấn lên người.

Phó Tư Việt liếc cậu một cái, lịch sự quay sang chỗ khác, trầm giọng nhắc nhở: “Điện thoại di động.”

Thẩm Đình Miên đang hoảng hốt, nghe xong lời này, ngoan ngoãn cụp mắt xuống, là Giang Minh.

Tất cả sự việc tối qua đều sáng tỏ, khóe môi Thẩm Đình Miên mím chặt, vẻ mặt có chút không vui. Cậu im lặng hồi lâu, cuối cùng chọn cách trả lời cuộc gọi trước khi cúp máy.

Phòng ngủ yên tĩnh, giọng nói thô ráp của người đàn ông đặc biệt rõ ràng:

"Thẩm Đình Miên!"

Phó Tư Việt ngước mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh.

Thẩm Đình Miên hít một hơi thật sâu, ngón tay siết chặt điện thoại, không nói gì.

Giọng nói giận dữ của người đàn ông phát ra từ điện thoại di động: "Đừng giả vờ ngốc nghếch với ta! Để ta hỏi ngươi, tối qua đã đi đâu? Tại sao ta không thấy ngươi ở khách sạn?"

"Hôm qua ta đã nói, ngươi không bị gì, việc này là tốt cho ngươi, cuối cùng ngươi chạy trốn, biến mất không dấu vết?"

"Bây giờ đôi cánh của ngươi đã đủ cứng, muốn bay đi phải không? Thậm chí còn không quan tâm đến lời nói của ta? Ngươi nghĩ mình là ai? Nếu không có ta, với tính khí nóng nảy của ngươi, như thế nào có thể sống sót trong giới giải trí này……”

Giọng người đàn ông vừa sắc bén vừa gay gắt, Thẩm Đình Miên nhắm mắt lại, chuyện xảy ra ngày hôm qua cùng cơn tức giận đè nén trong quá khứ dâng lên, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, giọng điệu kiên quyết: “Vậy thì chúng ta đừng làm việc chung nữa.”

Đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, sau đó Giang Minh nhẹ nhàng khịt mũi nói: "Ta cùng ngươi nói mấy câu, ngươi liền không vui? Thẩm Đình Miên, ngươi thật sự muốn rời khỏi "Thiên Hành" lúc này à?"

"Hợp đồng của ngươi nằm trong tay công ty, nếu chưa hết hạn, ngươi vẫn là thành viên của công ty, nằm dưới sự quản lý của ta, làm việc hay không không phải do ngươi quyết định!"