Chương 23: Gặp lại Tôn Diệu Minh

Phó Tư Việt không có ý định gì, hai người bắt đầu trò chuyện về những chuyện khác không biết qua bao lâu, Phó Tư Việt dừng lại và hỏi: "Nhà vệ sinh có xa đây không?"

Thịnh Huân nhất thời không có phản ứng, nói: "Không xa, có chuyện gì thế?"

Phó Tư Việt nói: "Em ấy vẫn chưa quay lại."

Thịnh Huân lúc này mới phản ứng lại, lập tức thản nhiên nói: "Có chuyện gì vậy? Có lẽ có chuyện khẩn cấp."

Phó Tư Việt không nói gì, anh nhấc điện thoại di động lên gọi cho Thẩm Đình Miên, tiếng bíp kéo dài rất lâu cho đến khi nó tự động cúp máy.

Không ai nghe thấy.

Phso Tư Việt cau mày, đứng dậy: "Ta sẽ đi tìm em ấy."

Thịnh Huân ngơ ngác: “Không, không cần thiết, cậu ta hai mươi tuổi làm sao có thể lạc đường? Hơn nữa, cho dù có lạc đường, cũng không phải không có miệng, không biết hỏi sao? "

Phó Tư Việt không nghe lời hắn, đi thẳng ra khỏi phòng.

Thịnh Huân quả thực khó hiểu, một lúc sau mới chửi: "Mẹ kiếp."

Đó là cái mống gì? Dám nói ngươi không có suy nghĩ nào khác về cậu ta?

Phó Tư Việt, ngươi đang dấu mẹ à?

·

Bên kia, Thẩm Đình Miên đã bình tĩnh lại sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, đang định quay người trở lại phòng ăn riêng thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

"Thẩm Đình Miên?"

Thẩm Đình Miên quay đầu lại, sắc mặt tối sầm.

Tôn Diệu Minh, ông chủ Tôn.

Người đàn ông có chiều cao trung bình, áo vest không cài khuy khiến cái bụng bia cao lớn trông càng ngày càng đáng sợ. Hắn nheo mắt lại, từ trên xuống dưới nhìn Thẩm Đình Miên, cảnh tượng vô cùng khó chịu.

"Thật sự là ngươi, ta còn tưởng rằng nhìn lầm." Tôn Diệu Minh tiến lên hai bước, thản nhiên dang đôi tay dính đầy nước của mình, trên mặt mang theo nụ cười khó tả: "Khách hàng Qingyun Residence đều là thành viên cao ấp, cho nên người bình thường không vào được chút nào, ai đã đưa ngươi đến đây?

Thẩm Đình Miên liếc hắn một cái, cũng không thèm nói chuyện, xoay người rời đi. Nhưng sau lưng liền vang lên giọng nói cộc lốc của người đàn ông: “Ta đang tưởng rằng ngươi cao quý nhưng bây giờ hình như đã học được cách leo lên giường lấy lòng người khác phải không?”

Thẩm Đình Miên dừng lại.

Tôn Diệu Minh thở dài: “Nói cho ta biết, sao ngươi lại cứng đầu với ta như vậy? Ngươi biết hôm ấy nếu ngươi theo ta thì đã không gây ra rắc rối như vậy”.

Thẩm Đình Miên quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?”

Sắc mặt Tôn Diệu Minh tối sầm, sau đó đột nhiên cười lớn: “Này, nhìn giọng điệu này thì thấy đối phương của người chắc là một đại nhân a.” Hắn ngoáy tai: “Mau nói cho ta biết, ta muốn xem đối phương ngươi, ai lại thiển cận, cướp mất người ta thích.”

"Ông Lưu? Hay ông Chu?" Hắn mỉm cười: "Những người đó có vô số người yêu, Thẩm Đình Miên, ngươi thực sự không ngây thơ cho rằng mình đặc biệt như vậy phải không?"

Thẩm Đình Miên nhìn hắn một hồi, đột nhiên nói: “Giang Minh hẳn là bị cảnh sát đưa đi điều tra đúng không?”

Vẻ mặt Tôn Diệu Minh cứng đờ, Thẩm Đình Miên thản nhiên nói: “Tôn tiên sinh thay vì quan tâm đến ta, tại sao không lo lắng cho chính mình?”

Sắc mặt Tôn Diệu Minh nhất thời trở nên u ám, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn cười khúc khích nói: "Nhìn xem, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này?"

“Ta cho rằng nếu làm khó người khác thì ngươi cũng sẽ không thể đạt được điều gì. Hiện tại mọi chuyện trông có vẻ không ổn, ngươi có nghĩ vậy không? Về việc này, ta có một nam chính trong một dự án cấp A, tính cách của nhân vật cũng khá giống ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý không theo đuổi chuyện này nữa và để nó trôi qua, vai diễn này sẽ được giao cho ngươi. Ngươi nghĩ như thế nào về nó?"

Thẩm Đình Miên nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Tôn Diệu Minh sắc mặt nhất thời vặn vẹo, trên mặt khó có thể duy trì vẻ ôn hòa, ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ đang chỉ điểm: "Thẩm Đình Miên, ta hiểu ngươi còn nhỏ tuổi ngu dốt, nhưng ngươi phải biết thế giới như thế nào?Thà có thêm một người bạn còn hơn có thêm một kẻ thù."

Thẩm Đình Miên bình tĩnh nói: “Cảm ơn ời khuyên của Tôn tiên sinh, nhưng ta không cần thiết.”

Nói xong xoay người đang định rời đi, sắc mặt Tôn Diệu Minh liền thay đổi, đột nhiên tiến lên nắm lấy cổ tay cậu: "Dừng lại!"

Thẩm Đình Miên cau mày, muốn rút lui, nhưng lực của đối phương quá mạnh. Vẻ mặt cậu lạnh lùng: "Buông ra."

Tôn Diệu Minh cười nói: "Thẩm Đình Miên, ngươi nghĩ xem, tại sao giữa chúng ta lại cãi vã như vậy? Đừng tưởng rằng ngươi báo cảnh sát thì mọi chuyện sẽ an toàn. Ta nói cho ngươi biết, đừng nghĩ rằng cảnh sát có thể giúp được ngươi, ngươi cứ nói đi, cho dù ta thực sự không còn gì trong tay, ta vẫn có thể làm khó để ngươi tồn tại trong giới giải trí này.”

Cuối cùng, trong lời nói của hắn đã có lời cảnh cáo: “Đừng nghĩ đến chuyện hẹn hò với ai đó sẽ là chuyện tốt. Hầu hết bọn họ chỉ coi ngươi như một thứ không cần thiết, chỉ để cho vui, Bọn họ thật sự cũng có thể gϊếŧ chết ngươi, ngươi còn muốn đối phó ta sao?"

“Đã suy đoán đủ, Tôn tiên sinh không cần bận tâm chuyện này a.” Thẩm Đình Miên cụp mi: “Buông ra.”

Tôn Diệu Minh thấy cậu không chịu nghe lời khuyên nào, tay càng dùng nhiều sức hơn: "Thẩm Đình Miên, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ."

Hắn không nghĩ rằng một nghệ sĩ nhỏ thực sự có thể làm gì. Mặc dù gần đây cơ quan thuế đang điều tra thuế của công ty, hắn chỉ nghĩ rằng đó chỉ là một vấn đề nhỏ, không có gì phải lo lắng. Nhưng vấn đề này giải quyết càng sớm càng tốt, tránh gây rắc rối, đã bàn bạc với cậu ta một cách thân thiện, nhưng không ngờ rằng người nghệ sĩ trẻ này trông xinh xắn, ăn nói nhỏ nhẹ này thực chất cũng có tính khí nóng nảy.

Trong hành lang im lặng, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Thẩm Đình Miên bị người khác nắm lấy, không kịp để ý nữa, lạnh lùng nói: “Sao, Tôn tiên sinh đã như vậy một lần, còn muốn làm lại?”

Đến khi điện thoại ngừng đổ chuông. Tôn Diệu Minh lạnh lùng nói: "Nếu ngươi ngoan ngoãn hợp tác, hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu ngươi nhất quyết muốn làm như vậy, ta đành phải yêu cầu ngươi nói chuyện."

Thẩm Đình Miên sắc mặt không chút biểu tình, trong đầu đang nghĩ biện pháp đối phó, cười lạnh nói: “Giữa ban ngày và là nơi công cộng, Tôn tiên sinh căn bản không cần mặt mũi? Nếu ta hét lên, tiên sinh đoán sẽ có bao nhiêu người đến xem?"

Tôn Diệu Minh sắc mặt thay đổi, lực trong tay vô thức thả lỏng một chút. Thẩm Đình Miên nhân cơ hội, đá vào bụng hắn.

Tôn Diệu Minh không ngờ cậu lại đến đột ngột như vậy, hắn đau đớn rêи ɾỉ, cúi người ôm bụng, mặt tái nhợt rít lên: "Chết tiệt... thằng khốn,-"