Chương 25: Ra về

Cậu giơ tay lên, kéo vạt áo vest, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Thật sự không sao đâu, anh đừng lo lắng.”

Phó Tư Việt bị bộ dáng của cậu làm cho yếu đuối, cuối cùng có chút bất đắc dĩ nói: "Làm sao em gặp được hắn?"

Thịnh Huân vẻ mặt khó hiểu: "Là ai? Có chuyện gì vậy?"

Thẩm Đình Miên nhăn mũi nói: “Ta vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy hắn, lúc đầu ta không muốn nói chuyện với hăn, nhưng hắn lại không chịu thả ta ra.”

Phó Tư Việt cảnh báo: "Lần sau gặp phải chuyện như thế này, hãy gọi điện trực tiếp cho người khác. Qingyunju có an ninh tốt, đảm bảo an toàn cho bản thân là điều quan trọng nhất."

Thịnh Huân: "Cái quái gì vậy? Sao lại không động thủ?"

Thẩm Đình Miên ngoan ngoãn gật đầu, sau một lúc im lặng mới nhỏ giọng nói: “Thật ra ta cũng không bị thiệt.” Cậu nhìn người đàn ông cạnh mình, với ánh mắt tựa như đang tự hào, nói: "Ta đã đá hắn ta"

Thịnh Huân: "Ngươi thật sự có động thủ sao?!"

Phó Tư Việt nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cuối cùng cũng có chút buồn cười, chỉ gật đầu nói: "Tốt lắm."

Thẩm Đình Miên đột nhiên cười lớn, cảm thấy hài lòng.

Thịnh Huân: “…Không, ta vẫn còn ở đây, ngươi có thể nhìn ta và giải đáp thắc mắc của ta được không?”

Phó Tư Việt thiếu kiên nhẫn liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi còn chưa đói sao?"

Thịnh Huân tự tin nói: "Ta không đói."

Phó Tư Việt nói: “Em ấy đói rồi, đi gọi đồ ăn đi.”

Thịnh Huân không nói nên lời. Khi nào Qingyunju cần gọi đồ ăn?

Hắn cảm thấy mình giống như một khẩu pháo điện khổng lồ, ở đây dường như cực kỳ thừa thãi.

Qingyunju không cần phải vội vàng dọn đồ ăn, gọi món chỉ mất khoảng mười lăm phút, các món ăn đã lần lượt được phục vụ.

Thẩm Đình Miên tay không có chút cảm giác nào, nhưng Phó Tư Việt tựa hồ vẫn là lo lắng, trong bữa tối, cùng Thịnh Huân thảo luận chuyện công ty, thỉnh thoảng sẽ quay lại gắp đồ ăn cho cậu.

Thẩm Đình Miên nhìn món ăn trong bát của mình ngày càng nhiều, nhỏ giọng khuyên nhủ nhưng vô ích, khiến cậu đành phải đắm mình vào ăn.

Thịnh Huân ở bên cạnh nhìn, yên lặng trợn mắt.

Đến khi Thẩm Đình Miên ăn xong, từ chối Phó Tư Việt đưa thêm đồ ăn cho mình, đã gần nửa giờ trôi qua. Phó Tư Việt và Thịnh Huân cũng đang nói chuyện, quay qua nhìn cậu cụp mắt hỏi: "Em đã no chưa?"

Thẩm Đình Miên nhăn mặt nói: "No rồi.”

Mặc dù Phó Tư Việt vẫn cảm thấy cậu quá gầy, ăn không nhiều, nhưng cũng không ép buộc, chỉ nói: "Vậy đi thôi."

Thịnh Huân bảo người phục vụ thanh toán hóa đơn, Phó Tư Việt nói thêm: “Thêm một món tráng miệng lúc nãy nữa, gói lại.” Anh quay lại nhìn Thẩm Đình Miên: “Nếu em thích, lát nữa tq có thể mang về nhà ăn.”

Người phục vụ mỉm cười gật đầu: "Được."

Thẩm Đình Miên sửng sốt khi nghe điều này. Lúc gọi món, cậu gọi một món tráng miệng, chỉ cắn thêm vài miếng nữa. Không ngờ Phó Tư Việt lại nhận ra.

Cậu gãi gãi má, có chút xấu hổ, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ.

Có vẻ như… đây là lần đầu tiên sở thích của cậu ấy được chú ý và ghi nhớ rõ ràng như vậy. Cậu nói cảm ơn một cách nghẹn ngào, đợi một lúc, mang theo món tráng miệng rồi cùng Phó Tư Việt đi ra ngoài.

Hai bên tách ra ở cửa, Thẩm Đình Miên lên xe của Phó Tư Việt, nghe anh nói: “Hợp đồng của em sẽ được giải quyết trong hai ngày tới. Khi hợp đồng được ký với Giang Thịnh, Tạ Trường Thanh sẽ liên lạc lại với em.”

Thẩm Đình Miên yên lặng gật đầu: “Được.”

Phó Tư Việt nói thêm: "Phương cách làm việc của Tạ Trường Thanh không có gì phải nghi ngờ, nhưng tính tình của anh ta có chút cứng rắn, có chuyện gì muốn nói cứ trực tiếp với anh ấy, không cần thiết ép buộc chính mình."

Thẩm Đình Miên nói: “Không có.”

Phó Tư Việt ậm ừ, song phương lại rơi vào im lặng.

Thẩm Đình Miên im lặng một lúc, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lấy từ trong túi ra chiếc phong bì đỏ do bà nội đưa cho: “Anh Tư Việt, ta đưa phong bì đỏ này cho anh.”

Phó Tư Việt nhẹ nhàng rũ mắt, rơi vào phong bì màu đỏ, sau đó ngước mắt nhìn Thẩm Đình Miên, không rõ ý tứ nói: “Trả lại cho ta?”

Thẩm Đình Miên gật đầu: “Ta nên trả lại cho anh.”

Phó Tư Việt cảm thấy bất lực: "Cứ nhận phong bì màu đỏ mà bà nội đưa cho em. Em còn có thể giúp tôi thêm nữa?"

Thẩm Đình Miên có chút bối rối: “Cái này không tốt… bà nội đưa cho bạn trai của anh, nhưng ta thì không…” Vì cảm xúc và vì lý do, cậu không thể nhận phong bao lì xì màu đỏ này.

Phó Tư Việt xoa trán, đột nhiên cười nhẹ, anh cảm thấy đứa nhỏ này nhìn có chút ngốc nghếch, nhưng lại chân thành đến mức khiến người ta không nói nên lời.

Anh hỏi: “Em thực sự cho rằng bà ngoại tặng em chiếc phong bì đỏ này vì mối quan hệ của chúng ta sao?”

Thẩm Đình Miên bối rối: “Không phải…?”

Phó Tư Việt nhìn độ dày của phong bì màu đỏ và nói: "Nếu chỉ vì ta, bà nội đã không đưa cho em nhiều như vậy."

Họ chỉ gặp mặt gia đình chứ chưa đính hôn. Nếu lão phu nhân không thích cậu thì tặng cậu một phong bì đỏ với số lượng lơn như vậy, theo thông lệ ở đây cũng không phải là điều không thể xảy ra. Nhưng bây giờ xem ra là thẻ hoặc séc. Nếu không thích Thẩm Đình Miên thì sao có thể như thế này?

Thẩm Đình Miên chớp mắt, đột nhiên cảm thấy hơi nóng khi chạm vào chiếc phong bì mỏng màu đỏ.

Phó Tư Việt nói: “Nếu bà nội đưa cho em, là vì chính người thích em, cùng ta không có quan hệ gì.”

Thấy Thẩm Đình Miên vẫn muốn từ chối, Phó Tư Việt nói: “Được rồi, ta không biết làm gì với phong bì đỏ này? Em cứ nhận đi. Nếu bà nội biết lòng tốt của mình bị lãng phí, chắc chắn người sẽ không vui.”

Nghe anh nói xong, Thẩm Đình Miên không còn ép buộc mình nữa mà nói: “Vậy ta sẽ nhận.”

Phó Tư Việt nhìn thấy Thẩm Đình Miên như vậy, nhịn không được nữa, giơ tay sờ lên tóc cậu , cười nói: “Em thật ngốc?”

Thẩm Đình Miên bĩu môi, nghiêng đầu, không vui lẩm bẩm: “Cái đó không phải của ta, ngay từ đầu ta không nên nhận.” dừng lại một chút, sau đó chính trực nói: “Còn nữa, anh Phó, anh có thể đừng chạm vào đầu ta nữa không? Anh không biết rằng đầu người đàn ông không thể thể tùy tiện chạm vào sao!

Gắp đồ ăn cho cậu, xoa đầu cậu, cậu luôn có cảm giác như mình chỉ là một đứa trẻ chưa lớn khi bị Phó Tư Việt làm như vậy.