Chương 7: Phó Tư Việt lo lắng

Hơi thở bên kia điện thoại có chút nặng nề, như lại ngủ quên. Phó Tư Việt cúp điện thoại, bước ra khỏi thang máy, gọi bác sĩ Chu.

"Phó tổng, có chuyện gì?"

“Thẩm Đình Miên bị cảm, vẫn đang còn sốt.” Phó Tư Việt bước vào gara dưới tầng hầm.

Theo bản năng: “Ai?” Vừa nói xong, bác sĩ Chu trong đầu liền biết đáp án, xoa xoa trán hỏi: “Sao lại sốt?"

Phó Tư Việt: "Ta không biết. Ta vừa gọi điện cho em ấy, nghe có vẻ như đang trong tình trạng không tốt."

Bác sĩ Chu rít lên: "Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra...chờ đã, hôm qua hai người có biện pháp gì không?"

Phó Tư Việt đứng im, mím môi, không nói gì.

Bác sĩ Chu chặc lưỡi: “Không lau chùi sau đó sao?”

Khóe miệng Phó Tư Việt mím lại thành một đường thẳng.

KHÔNG.

"A, các người, nếu không kịp thời lau chùi, để ở đấy qua đêm làm sao không sốt? Sáng nay người không nói cho ta biết, thật sự là..

Phó Tư Việt mở cửa xe, vẻ mặt có chút kỳ lạ, có chút xấu hổ.

...Mặc dù Phó Tư Việt đã biết từ lâu rằng có lẽ anh thích đàn ông, nhưng nhiều năm qua như vậy chưa gặp được ai phù hợp. Ham muốn tìиɧ ɖu͙© không quá mạnh mẽ, và mỗi ngày đều bận rộn như vậy.,...

Đêm qua... có lẽ thuốc thật sự rất mạnh. Thẩm Đình Miên liên tục quấy rầy anh, đòi hỏi mấy lần, thậm chí còn không có thời gian chuẩn bị biện pháp. Ồn ào đến nửa đêm, tự nhiên chìm vào giấc ngủ, làm sao lại nghĩ có chuyện như vậy?

Phó Tư Việt: "Hãy đến đây xem thử em ấy."

Địa chỉ được gửi đến, bác sĩ Chu không nói gì thêm.

Nửa giờ sau, xe dừng lại trước một tòa nhà quen thuộc, Phó Tư Việt bước vào, nhấn nút thang máy, gõ cửa phòng 703.

Thẩm Đình Miên kể từ sau cuộc điện thoại vẫn trong trạng thái nửa mơ nửa ngủ, đầu choáng váng, muốn ngủ nhưng không thể.

Không biết qua bao lâu, cậu chật vật đứng dậy, rót chút nước, nhẹ nhàng bước tới phòng khách, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu đã quên mất cuộc điện thoại lúc nãy, thần sắc uể oải, dài giọng hỏi: “Là ai?”

Vừa nói vừa bước từng bước nặng nề về phía cửa, dựa vào tường, giơ tay định mở.

Đứng phía ngoài là một người đàn ông cao hơn cậu nửa cái đầu.

Thẩm Đình Miên đành phải ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, khàn giọng chậm rãi nói: "Phó tiên sinh?"

"Tại sao anh ở đây?"

Phó Tư Việt cụp mắt nhìn cậu. Có lẽ vừa mới ngủ dậy, tóc tai bù xù, khuôn mặt trắng nõn cũng có chút đỏ bừng bất thường, cơ thể rũ xuống, toàn thân toát ra mùi yếu ớt.

“Ta vừa gọi cho em, quên rồi à?” Thẩm Đình Miên chưa kịp trả lời, Phó Tư Việt đã đưa tay lên che trán, cau mày: “Em còn không biết mình bị sốt à?”

Tay Phó Tư Việt hơi lạnh, Thẩm Đình Miên cảm thấy rất thoải mái, vô thức nheo mắt lại, yếu ớt nói: “Ta dường như nghĩ vậy.”

Dường như.

Phó Tư Việt tức giận bật cười, nhìn thấy cậu mặc bộ quần áo mỏng manh rộng thùng thình, từ cổ áo mơ hồ nhìn thấy dấu vết dày đặc ở xương quai xanh, đôi mắt không khỏi nóng bừng, anh thu tay lại, đảo đi nơi khác nói: “Mau vào nhà đi.”

"Ồ." Thẩm Đình Miên có chút thất vọng, xoay người, bước nhẹ vào nhà.

Cũng may Thẩm Đình Miên tựa hồ đã tỉnh lại một chút: "Phó tiên sinh, mời ngồi."

Phó Tư Việt nhìn phòng khách không lớn, ước chừng chỉ khoảng hai mươi mét vuông, căn phòng không chỉ được sắp xếp ngăn nắp mà còn trông rất sạch sẽ.

Phó Tư Việt cùng cậu ngồi xuống ghế sô pha, vừa định hỏi cái gì, liền thấy cậu tay vịn lấy ghế sô pha, run rẩy muốn đứng dậy, vội vàng giữ lại hỏi: "Em làm sao vậy?"

Thẩm Đình Miên lẩm bẩm: “Rót chút nước.”

Phó Tư Việt nói: “Ta không uống nước, em nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Đình Miên nhìn anh, lông mi dày run rẩy, đôi mắt ngập nước tràn đầy ngây thơ: “Nhưng ta muốn uống.”

Phó Tư Việt nhất thời không nói nên lời, đẩy cậu ngồi xuống ghế sô pha, đứng dậy: “Ta giúp em rót.”

Thẩm Đình Miên nhìn anh đi vào bếp, một lúc sau anh lại bước ra, cầm ly nước trong tay đưa qua. Cậu giơ tay nhận lấy, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn Phó tiên sinh."

Cậu cầm cốc nước bằng hai tay, nhấp từng ngụm nhỏ, co ro trên ghế sofa, lông mày rũ xuống, vẻ mặt ốm yếu.

Phó Tư Việt cau mày nhìn, vừa định thúc giục bác sĩ Chu, liền nghe tiếng gõ cửa.

Thẩm Đình Miên chậm rãi quay lại, Phó Tư Việt xoa đầu cậu nói: “Uống nước đi, ta mở cửa.”

Phản ứng của Thẩm Đình Miên chậm nửa nhịp khi thấy một người đàn ông quen thuộc mang theo một chiếc hộp y tế bước vào.

Trông hơi quen quen.

Người đàn ông đặt chiếc hộp lên bàn cà phê, lấy ra nhiệt kế và để vào trán.

“38,6 độ.” Người đàn ông cau mày: “Ngươi không biết mình đã sốt bao lâu rồi.”

Thẩm Đình Miên cuối cùng muộn màng nhận ra, hình như người này là bác sĩ, buổi sáng đã gặp nhau, Phó Tư Việt bên cạnh hỏi: "Ngươi cảm thấy không thoải mái từ khi nào?"

Thẩm Đình Miên ngơ ngác: “Ta không biết.”

Phó Tư Việt: “Trở về liền ngủ quên?”

Thẩm Đình Miên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Gửi đồ cho trợ lý Trần xong ta đi ngủ.”

Phó Tư Việt đoán có lẽ cậu đã ngủ từ sáng đến giờ, thậm chí chưa ăn trưa.

Bác sĩ Chu hỏi: “Ngươi đau đầu không?”