Chương 8

Đối mặt với ánh mắt rực lửa của “ngài Thương”, Quý Sơ An lại thản nhiên như không để hắn tùy ý đánh giá, khoé môi hơi gợi lên, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn:

“Chào buổi tối, ngài Thương.”

Lúc chiều Sở Lãng Thần mới chỉ tùy tiện liếc vài cái nên không để ý lắm, nhưng sau khi biết được đối phương cũng yêu thích Hiệp sĩ Heo thì y bỗng dạt dào hứng thú với bạn nhỏ này.

Tuy nhiên, độ nhảy cảm cao của một nghệ thuật gia mơ hồ nhắc nhở y, Quý Sơ An này có chút gì đó không đúng lắm.

Sở Lãng Thần nỗ lực dùng hết sức bình sinh nặn ra một gương mặt cá chết tiêu chuẩn, hơi gật đầu đáp lại:

“Ngồi đi, có lẽ cậu đã biết nguyên nhân vì sao chúng ta có cuộc hẹn này rồi nhỉ.”

Quý Sơ An lặng lẽ hít vào một hơi sâu, vẻ mặt bình tĩnh, trả lời:

“Đúng vậy, tôi biết.”

Ở căn phòng bên cạnh, khuôn mặt của Quý Sơ An được chiếu rõ nét trên chiếc TV, âm thanh và chất lượng hình ảnh đều vô cùng rõ ràng.

Vẻ mặt Thương Kinh Mặc lạnh lẽo, đôi mắt sâu hun hút như hồ băng dõi theo từng thay đổi dù là nhỏ nhất của người bên kia.

Ngoại hình của Omega rất phù hợp với thông tin đã được điều tra, ngũ quan linh tú tinh xảo, làn da trắng nõn, dáng người nhỏ yếu, giống như chỉ cần dùng một chút sức thôi cũng dễ dàng bẻ gãy. Tuy nhiên, nếu cảm nhận kĩ thì sẽ thấy người này giống như trúc xanh, lộ ra một phần cốt khí cứng cỏi.

Loại dung mạo và khí chất này rất dễ hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng không bao gồm Thương Kinh Mặc.

Thương Kinh Mặc - không bị Omega mê hoặc - phát hiện một vài điểm không ổn lắm.

Ví dụ như, vẻ mặt và trạng thái của Omega này quá đỗi bình tĩnh, lại không giống như đang cố gắng giả vờ.

Dựa theo thông tin điều tra được, Quý Sơ An có tính cách nội tâm khép kín, trầm lặng và hơi sợ xã hội, rất có tài năng, có nhiều bài viết đã được đăng tải trên các tạp chí nổi tiếng, thậm chí còn tham gia viết một số kịch bản.

Khi ở chỗ đông người, Omega này sẽ không tự nhiên, đối mặt với người xa lạ sẽ tránh né theo bản năng.

Nhưng vừa rồi khi Sở Lãng Thần nhìn cậu chăm chú, người kia lại chẳng có hành động né tránh theo bản năng nào cả. Ngược lại, Omega này cư xử rất bình tĩnh, tự nhiên hào phóng.

Liệu tính cách của một người bình thường có thể thay đổi nhanh chóng như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn được sao?

Ngón tay của Thương Kinh Mặc gõ nhẹ lên mặt bàn, hắn có chút tò mò với Quý Sơ An, nhưng thứ mà hắn quan tâm nhất hiện tại vẫn là vì sao đối phương biết được dự án mà hắn thực hiện đang trong giai đoạn đấu thầu.

Hiển nhiên Quý Sơ An cũng hiểu rõ đối phương chỉ đang tò mò về vấn đề này nên mới hẹn mình, xong cậu chỉ có thể đơn giản chủ động thẳng thắn:

“Ngài Thương, hy vọng ngài tin tưởng lời tôi nói, tôi đã mang tới đây rất nhiều thành ý. Bản thân tôi là thiếu gia giả, tình cảnh hiện tại ở Quý gia không tốt, cho nên tôi tới tìm ngài với mục đích tìm kiếm sự che chở. Còn về việc vì sao tôi biết được chuyện này, tôi có lý do riêng nên không thể giải thích rõ hơn, mong ngài thông cảm.”

Quyền lực cá nhân bây giờ của cậu quá mức nhỏ bé thê thảm trước gia tộc lớn mạnh, Quý Sơ An không muốn rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như kiếp trước nữa.

Hy vọng duy nhất hiện tại của cậu chính là người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.

Đồng tử Quý Sơ An đen nhánh, tạo cho người ta cảm giác cậu đang vô cùng chân thành. Sở Lãng Thần đối diện với ánh mắt như thế, suýt chút nữa đã lỡ miệng đồng ý.

Nhưng mà, đi theo Thương Kinh Mặc đã lâu, chút quyết tâm và kiên trì này y vẫn gồng được. Sở Lãng Thần học theo động tác thường ngày của Thương Kinh Mặc, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chầm chậm đáp:

“Vậy, cậu muốn loại bảo vệ nào?”

Đây là lời chỉ thị của Thương Kinh Mặc thông qua tai nghe mini.

Nghe vậy thì Quý Sơ An hơi giật mình, ngay sau đó cúi đầu xuống, cậu còn chưa mở miệng nhưng khuôn mặt trắng non như bạch ngọc đã dần ửng đỏ, sau khi sắp xếp lại lời nói, Quý Sơ An mới trả lời:

“Tôi muốn kết hôn cùng với ngài, chỉ cần 3 năm thôi, à không, chỉ cần 2 năm thôi là đủ rồi ạ. Tôi có thể kí thoả thuận hôn nhân, tuyệt đối không động vào bất cứ tài sản nào của ngài, khi hết thời hạn, tôi sẽ tay không rời khỏi nhà, như vậy có được không?”

Cậu sợ chừng ấy là không đủ với một thương nhân như Thương Kinh Mặc, lo “ngài Thương” sẽ không đồng ý, liền bổ sung thêm:

“Tôi biết ngài mắc chứng rối loạn pheromone, hẳn là pheromone của tôi sẽ có chút tác dụng. Chỉ cần ngài đồng ý, có thể tùy ý sử dụng pheromone của tôi như thế nào cũng được, lấy bằng cách nào cũng được.”

Omega xinh đẹp tinh xảo như búp bê bằng pha lê hơi nghiêng đầu sang một bên, trong mắt chứa đựng ngàn vạn tia sáng nhỏ phảng phất có thể hoà tan băng tuyết, cậu nhỏ giọng dò hỏi:

“Ngài Thương ơi, có thể chứ?”

Nhịp tim của người đàn ông vốn đang nhìn chăm chú vào màn hình đột nhiên lệch một nhịp.