Chương 12

Sau khi thả cô vào chỗ sâu hang động, rắn lớn lại rời khỏi hang.

Sơ Niệm co mình lại một góc, thử đứng lên. Đau buốt ở mắt cá chân lại khiến cô đặt mông ngồi trên đất, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục ngồi dựa lên tường đá.

Hình như hôm nay cô chạy nguyên cả ngày không có nghỉ ngơi, không chỉ có mắt cá chân bị trật, đôi chân của cô thậm chí toàn thân cũng vừa mệt vừa đau, tựa như mỗi tế bào trên người đều không phải của mình nữa rồi.

Giờ đây lại bị mang về hang động, tâm tình cô vô cùng phức tạp.

Cô không rõ tại sao rắn lớn lại cứu cô, cũng không rõ mục đích rắn lớn mang cô về lại hang.

Nhưng không thể không thừa nhận, sau khi về lại hang động, trái lại cô sẽ không cần phải lo lắng sẽ có động vật khác đến nuốt sống cô.

Trên ý nghĩa nhất định, cô trở thành đồ ăn dành riêng của rắn lớn.

Từng nghe cụ già nói, thậm chí động vật thông minh sẽ chăn nuôi một vài lương thực dự trữ trên lãnh địa của mình, dùng vào lúc thiếu hụt cung ứng đồ ăn. Giống như loài người đứng đầu trong chuỗi thức ăn, sẽ chọn chăn nuôi gà, vịt, cá, thậm chí là các động vật cỡ lớn như: heo, dê, bò vv…. để thỏa mãn nhu cầu ăn uống theo sở thích của bản thân.

Có lẽ đối với rắn lớn mà nói, cô chính là một loại đồ ăn khá ngon. Nhất thời nó không nỡ ăn, nuôi dưỡng làm lương thực dự trữ trước đã.

Cứ nghĩ như vậy cô lại ở trong hang mà ngủ mất.

Một giấc này ngủ rất say, tỉnh dậy trời bên ngoài đã sáng choang, có thể nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ chiếu ở cửa hang, thời tiết rất đẹp.

Chân cô không tiện di chuyển, chỉ có thể từ trên mặt đất bò lên trước, lấy tay xoa bóp nhẹ nhàng tứ chi căng đau nhức mỏi của mình.

Xoa nhẹ một lúc, cảm thấy da thịt trên người không còn cứng nhắc nữa, Sơ Niệm mới từ từ ngồi dậy.

Cô phát hiện bên cạnh cô lại xuất hiện cành cây mới, phía trên cành cây ở chỗ cô có thể đυ.ng tay đến, giống hệt hôm qua, treo vài quả đỏ ăn vào giống quả đào mật.

Thực ra hôm qua cô đã xuất hiện nghi ngờ, cành cây vẫn còn quả ở trên là ai chặt, là ai mang lên.

Vào lúc cô không giải thích được, lại có một thứ đen sì như hòn đá được ném tới.

Đại khái to như bóng cao su, bên ngoài cháy đen, thậm chí lớp ngoài cùng của một vài nơi đã gần như thành than.

Một cái đuôi đá cái quả bóng đen này đến trước mặt cô, Sơ Niệm ngửi thấy mùi khét lẹt, mờ mịt ngẩng đầu.

Rắn lớn nhìn cô, chóp đuôi ưỡn ẹo đung đưa một chút, lại ở trong tầm mắt của cô nhanh chóng giấu đi, biến mất không thấy.

Không biết tại sao, Sơ Niệm nhìn thấy một chút đắc ý ở trong đó.

Một chút đắc ý này có lẽ đến từ hòn than đen sì trên mặt đấy này.

Thấy Sơ Niệm không động đậy, rắn lớn dùng đuôi móc lấy ba lô của Sơ Niệm, mở ra, lấy con dao quân dụng ở trong ra, sau đó dùng nó muốn cắt hòn than này.

Sơ Niệm không khỏi thán phục năng lực học tập của rắn lớn và khả năng điều khiển cái đuôi của nó.

Rõ ràng cô chỉ mở ba lô có hai lần ở trước mặt nó, nó lại có thể sử dụng chính xác khóa kéo mở ba lô của cô ra, hơn nữa cái nó dùng còn là cái đuôi to khỏe của nó làm những chuyện nhỏ khéo léo.

Càng khiến cho cô kinh ngạc hơn là, sau khi bên ngoài hòn than được dao quân dụng tách phần than ra, thứ lộ ra ngoài lại là thịt không biết dùng cách gì nướng chín!

Sơ Niệm đoán, hoa quả trước đó và phần thịt chín có lẽ đều là rắn lớn tìm về cho cô.

Giống như cho bò ăn cỏ, cho gà ăn thóc, con rắn lớn này thật sự định nuôi cô, còn tìm về cho cô thức ăn cô có thể ăn.

Thịt chín không có chút mùi vị nào, nhưng đối với Sơ Niệm đã hai ngày không được ăn đồ chín mà nói, đây đã là mỹ vị hiếm thấy rồi.

Cô ăn no tám phần thì dừng lại. Rắn lớn thấy cô cuối cùng cũng ăn uống, lại ăn không nhiều, lại lần nữa lấy đuôi cuốn lấy một miếng thịt muốn ép đút cho cô.