Chương 35

Trong trường hợp này, số lượng cành cây cần lại càng lớn.

Sơ Niệm phân vân không biết khi xuống núi có nên bẻ mấy cành mang về không.

Miếng da thú này hun khói, sau đó xát tro củi, mất cả một ngày, đến bữa cô chỉ ăn một ít hoa quả. Làm xong xuôi thì mặt trời cũng đã sắp lặn, Sơ Niệm ngâm da thú vào nước, chuẩn bị để ngày mai thức dậy thì lấy ra phơi.

Vừa quay trở lại hang lớn, cô đã thấy rắn lớn quay lại. Chỉ có điều lần này dường như nó đi xuống từ hướng núi.

Hôm nay rắn lớn mang về một con cá…

Con cá tưởng như còn sống, thì bị rắn lớn tát, phát ra tiếng “ba ba”.

Đây chắc hẳn là bữa tối mà rắn lớn đem về cho cô. Thực sự không ngờ rắn lớn lại còn biết cả cách cải thiện bữa ăn, ăn no quen trên mặt đất rồi, đột nhiên hôm nay lại bơi dưới nước để bắt mồi. Sơ Niệm cũng đã từng tự mình bắt cá. Có cá ở các vực sâu trong hang, nhưng những con cá đó thường không lớn. Nếu thỉnh thoảng nhìn thấy cá lớn, bọn chúng thậm chí đã bỏ chạy trước khi Sơ Niệm đến gần, không có cách nào để chạm vào chúng.

Khi cô vui vẻ đi nhặt cá thì rắn lớn lấy ra một tảng đá khác.

Hình vuông, chất liệu là thuộc cùng một loại đá với xẻng đá, kích thước có thể đặt vừa trên bếp nhỏ của cô, ở giữa khoét rỗng, giống như một cái nồi vuông.

Sơ Niệm ngạc nhiên khi thấy rắn lớn làm con cá bất tỉnh, sau đó cho vào nồi đá, rồi đưa cho cô.

“Cái này lấy ở đâu ra vậy?” Sơ Niệm theo bản năng tự hỏi.

Rắn lớn gật gật đầu, thè chiếc lưỡi phấn nộn ra, phát ra âm thanh “si si”.

Sơ Niệm lấy tay che miệng, hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn đồng tử thẳng đứng của con rắn lớn.

Nó là đang đáp lại lời cô sao?

Nó có thể hiểu những gì cô đang nói?

“Rắn biết nơi con người sống, nên đã ăn cắp của họ sao?” Lần này rắn lớn không trả lười câu hỏi của cô.

Sơ Niệm lại chỉ vào nồi đá cùng với cá: “Là rắn bắt được à?”

Rắn lớn lại gật gật đầu.

Sơ Niệm luôn biết rằng rắn lớn có thể hiểu những câu đơn giản, giống như một con chó thông minh. Nhưng hôm nay rắn lớn đối với cô có hỏi có đáp, có vẻ như nó đang cố gắng giao tiếp với cô, điều này nằm ngoài khả năng của một chú chó. Thật tiếc là dù cô có hỏi thế nào đi nữa, rắn lớn cũng chỉ có thể phát ra âm thanh “si si”, cái gì cũng không trả lời nổi.

Khi chiếc xẻng đá lần trước xuất hiện, Sơ Niệm tự hỏi liệu chiếc xẻng đá có phải do rắn lớn làm ra hay không. Nhưng điều mà cô hoài nghi hơn là sau khi nhìn thấy xẻng đá của cô, rắn lớn đã đi đến nơi có con người sinh sống và lấy trộm nó, rõ ràng là không thể kìm nén những suy nghĩ không nên có.

Nhưng hôm nay rắn lớn lại mang về một chiếc nồi đá khác, nó có hình dáng giống với hòn đá mà cô nhặt được hai ngày trước.

Điều này khiến cô vô cùng phân vân.

Bây giờ là thế kỷ 21, ai lại sử dụng một cái nồi làm bằng loại đá này.

Chẳng lẽ, hai thứ này thật sự là do rắn lớn làm ra, vậy thì chuyện này cũng quá khó tin.

Sơ Niệm không biết rốt cuộc mình đã xử lý con cá với tâm trạng gì, rồi lại làm món canh cá. Có thể cơn đói từ trong bụng khiến đầu óc cô không thể suy nghĩ gì nữa, hoặc cũng có thể cô muốn ăn canh cá quá.

Món canh cá trắng luộc được rắc một lớp hành lá thái nhỏ trông rất ngon mắt.

Sơ Niệm không có thìa, chỉ có thể dùng xẻng sạch múc một ngụm canh, cô ngạc nhiên thú vị khi thấy canh cá có vị mặn rất nhẹ. Đây là một bất ngờ lớn đối với Sơ Niệm đã lâu không được ăn vị muối.

Sơ Niệm cho canh cá vào chén của mình, một mình cô uống đủ, sau đó, vớt một phần của con cá, phần còn lại cho con rắn lớn xử lý.

Thịt cá rất mềm, không những không có mùi tanh mà còn có vị thơm ngon đến mức cảm giác như lưỡi sắp rơi ra.