Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Được Cường Xà Nuôi Dưỡng

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Minh Nguyệt hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tần Thăng nhìn vào đôi mắt đầy phân vân của em gái, mặc dù không thể tin được nhưng anh ta vẫn quyết định nói ra sự thật mà đã xác minh: “Có thể chúng ta không còn ở trên Trái đất, hoặc có thể chúng ta đang ở trên Trái đất nhưng là từ

hàng chục nghìn năm trước.”

Tần Minh Nguyệt trợn to mắt không thể tin được.

Tần Thăng phân tích một cách hợp lý: “Em có nhớ điện thoại vệ tinh đó không?”

Trước khi chết, Vương Đại Lục đang cầm chặt chiếc điện thoại vệ tinh trong tay. Thực ra điện thoại vệ tinh không có tác dụng gì đối với những dã nhân, họ chỉ quan tâm đến các công cụ thám hiểm và đồ ăn trong ba lô của bọn họ. Nhưng chỉ vì hành vi lấy trộm điện thoại vệ tinh của Vương Đại Lục đã động đến uy tín của thủ lĩnh dã nhân, tìm cách dẫn dắt mọi người bỏ trốn nên mới bị gϊếŧ.

“Điện thoại vệ tinh luôn nằm trong tay anh, nhưng không lần nào có tín hiệu.” Tần Thăng nói: “Việc chúng ta bị lạc trong rừng và không tìm thấy tín hiệu có thể được giải thích là do vị trí địa lý đặc biệt, nhưng điện thoại vệ tinh không có tín hiệu trên vùng đồng bằng là điều không thể.”

Sau đó nghĩ đến bộ tộc mà họ bị bắt, thói quen ăn lông ở lỗ và gϊếŧ người không chớp mắt.

Thậm chí, họ đã cùng những người đàn ông trong bộ tộc đi một quãng đường dài và đi săn ở nhiều nơi. Không thể có chuyện một vùng đất rộng lớn như vậy lại không có người ở, không có dấu vết tồn tại của con người.

Trừ khi họ đã rời khỏi Trái đất …

“Minh Nguyệt, sương mù đã đưa chúng ta đến đây, và ba người đi cùng chúng ta cũng đã biến mất. Chúng ta không phải là người duy nhất gặp phải sương mù trong rừng ngày hôm đó.” Tần Thăng nói tiếp: “Vì vậy, ngay cả khi chúng ta tìm thấy người phụ nữ đó, cũng sẽ không giúp ích gì cả.”

Trong một môi trường sống khắc nghiệt như vậy, dã nhân còn cần phải sống theo bầy đàn, thì không thể nào một người phụ nữ lại có thể tồn tại một cách độc lập. Chắc hẳn cô gái đó cũng đã chạm trán với những bộ tộc khác và những thứ tương tự.

Bọn họ bây giờ trốn đi, không chừng cũng chỉ là nhảy từ hố lửa này sang một hố lửa khác mà thôi. Không bằng cứ đứng vững ở bộ lạc này cái đã, rồi hẵng nói tới những thứ khác.

Tần Thăng trịnh trọng nói: “Những dã nhân kia hết sức thận trọng khi đi vào khu vực này, thậm chí khi gặp con mồi, họ cũng không giơ tay đuổi theo, điều này cho thấy có nhiều sinh vật nguy hiểm ở đây. Chúng ta cũng phải theo kịp tốc độ, đừng để bị tụt lại phía sau.”



Sơ Niệm không ngờ rằng sau khi cô hát giai điệu dân gian hai lần, rắn lớn đã tìm thấy cô.

Khi được con rắn cuộn trên lưng, Sơ Niệm ôm chặt con rắn, rồi quan sát đôi cánh còn đẹp hơn của cánh bướm của nó, cô cảm thấy rằng một mối liên hệ tình cảm tinh tế đã được thiết lập giữa bọn họ.

Mối liên hệ kiểu này không phải là gia đình, cũng không phải là tình bạn, mà là loại tình cảm ký thác nhiều hơn.

Họ không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng họ có một cách giao tiếp độc đáo chỉ một người và một rắn hiểu. Bằng cách này, họ có thể hiểu nhu cầu của nhau và thậm chí hình thành một chế độ chung sống hài hòa.

Cô phó thác tình cảm của mình cho rắn lớn. Dù là loài gì đi chăng nữa thì khi đã sống với nhau lâu như vậy, cùng ăn cùng nằm ngủ với nhau rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm đúng không?

Cô không chắc chắn đó là loại cảm xúc gì.

Nhưng cô chắc chắn rằng mình đã an toàn trong thời điểm hiện tại.

Khi quay trở lại hang, cơ thể Sơ Niệm đã cứng đờ vì lạnh.

Sau khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ trên núi đã xuống thấp, vừa rồi rắn lớn bay về cùng cô. Việc đầu tiên cô làm khi quay lại là ném con cua xuống và chui vào túi ngủ da thú để làm ấm cơ thể trước sau đó mới ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »