Chương 2: Mệnh Phương Hoàng

Triệu Thi Thi vận xiêm y màu hồng nhạt, gương mặt nhu nhược động lòng người. Đặc biệt là đôi mắt long lanh như sắp khóc. Thật làm người thương tiếc. Hóa ra vị thái tử này lại thích mỹ nữ ôn nhu, dịu dàng như

"Nha đâu ngươi đến rồi, mau lại đây." Thấy Thịnh Vân đến, trưởng công chúa lập tức cao hứng.

Nhìn theo hướng trưởng công chúa. Thiếu nữ cười tươi như hoa, dịu dàng bước đến.

"Thật xinh đẹp!" Có người cảm thán. Không hổ là thái tử phi được hoàng đế đích thân lựa chọn. Khí chất thật không thể coi thường.

"Bái kiến công chúa." Thịnh Vân bước đến, chưa kịp hành lể, trưởng công chúa đã đỡ lấy tay nàng. "Không cần khách khi, nha đầu nhà người sao lại tới muộn như vậy chứ!" Dứt lời trưởng công chúa liền ngất xỉu, mọi người xung quanh chưa hiểu chuyện gì, hoảng hốt gọi thái y.

"Công chúa, công chúa."

"Thái y, gọi thái y mau lên. Công chúa, công chúa người không sao chứ?" Thịnh Vân sốt ruột cùng hạ nhân đỡ người vào phòng. Trước khi đi, thoáng nhìn lại Triệu Thi Thi phía sau. Mong chờ hành động tiếp theo của cô ta. Thịnh Vân mỉm cười minh bạch.

Triệu Thi Thi trong lòng nắm chắc phần thắng. Thập phần bình tĩnh đi theo.

"Thái y, sao rồi? Công chúa rột cuộc bị làm sao?" Ma ma bên cạnh sốt ruột, đi qua đi lại trong phòng.

"Thần bất tài, chỉ biết công chúa đang trúng độc. Không nguy hiểm đến tính mạng. Dù độc tính rất nhẹ, chỉ làm hôn mê. Nhưng thần không biết cách giải độc, loại độc này thần chưa từng gặp qua." Thái ý khom lưng lắc đầu.

Hiện khách khứa đều đã được gia nhân phủ công chúa tiễn về. Trong phòng chỉ còn thái y, Liêu ma ma bên người trưởng công chúa. Thịnh Vân cùng Triệu Thi Thi.

Mọi người đều đang rất lo lắng. "Vậy phải làm sao bây giờ, công chúa sẽ không có chuyện gì chứ." Thịnh Vân ngồi bên mép giường vừa nhìn công chúa mặt trắng bệch nằm một chỗ, vừa chờ đợi Triệu Thi Thi lên tiếng.

"Tiểu nữ có thể giải độc, nếu ma ma tin tưởng hãy cho tiểu nữ một cơ hội." Triệu Thi Thi bước đến gần thập phần chắc chắn nói.

Ma ma nhìn nàng ta đánh giá, nửa tin nửa ngờ lạnh giọng: "Triệu tiểu thư thật biết nói đùa, cô chỉ là một tiểu thư trong khuê phòng, làm sao biết giải độc. Nơi này là phủ công chúa, không phải nơi để cô nương ba hoa khoác lác."

"Liêu ma ma xin hãy tin tiểu nữ. Lúc trước di nương của ta cũng bị qua tình huống như vậy." Triệu Thi Thi sốt ruột lên tiếng.

Thái y đã lui ra ngoài. "Liêu ma ma, dù sao đi nữa thái y cũng đã nói là hết cách. Chi bằng để Triệu tiểu thư thử một chút. Nhỡ đâu thật có thể giải độc cho công chúa."

Lúc đó nguyên thân cũng là người giải vây, giúp cô ta có cơ hội thể hiện mình. Có lẽ nguyên thân cũng không biết thái tử ngoài cửa đã có ấn tượng về Triệu Thi Thi. Có điều, nhiệm vụ của nàng chỉ là đi theo đúng quỹ đạo được định sẵn, để Trương Thịnh Vân trở thành mẫu nghi. Nên chỉ cần Triệu Thi Thi không tự tìm đường chết, cô cũng lười tính toán. Thịnh Vân nhìn cái bóng ngoài cửa nghĩ.

Triệu Thi Thi nhìn cô có chút thương tiếc. Xuyên không đến đây, nắm giữ ký ức một đời của thân thể này như nắm bàn tay vàng, chính là nữ chủ của thế giới này. Còn có gì vinh quang hơn là làm mẫu nghi thiện hạ? Trương Thịnh Vân dù có tài hoa đến đâu, thân phận có tốt cũng chỉ có thể làm lót đường thôi. Đây chính là vận mệnh được ấn định sẵn. Trong lòng không khỏi đắc ý.

Liêu ma ma nhìn cô, lại quay sang nhìn Triệu Thi Thi. Bất đắc dĩ phân phó: "Vậy mọi chuyện giao phó cho Triệu cô nương, công chúa là huyết mạch hoàng gia. Nếu xảy ra chuyện gì bất trắc..." Dừng một chút bà nói tiếp: "cô nương chắc hẳn cũng hiểu lời ta nói"

"Liêu ma ma thỉnh yên tâm, tiểu nữ nhất định sẽ giải được độc cho công chúa." Triệu Thi Thi vui mừng khẳng định.

"Cũng hi vọng đúng như lời cô nương nói, nếu cô nương cần gì hỗ trợ cứ tùy ý phân phó hạ nhân." Bà nhìn Thịnh Vân: "Trương tiểu thư, nhờ cô chăm sóc công chúa. Nô tài lui ra trước." Nói xong khom lưng hành lễ thối lui.

.....